Minh Tuệ tròn xoe mắt:
- Cách nào cơ? Chú có cách để thuyết phục bố mẹ em à?
- Ừ. Nhưng em phải duyệt thì mới được.
Thấy Quân Viễn ngập ngừng còn nói vòng vo, Minh Tuệ nheo mắt nghi ngờ:
- Chẳng lẽ chú định chơi ngải bố mẹ em?
Câu hỏi làm Quân Viễn không biết nên khóc hay nên cười. Con bé này óc tưởng tượng cũng phong phú ra phết.
Chú đứng dậy khỏi bàn làm việc rồi ngồi xuống ngay mép giường. Ngón tay ngoắc ngoắc ra hiệu bảo cô lại gần đây.
Chắc là chú muốn thì thầm gì đó, Minh Tuệ nghiêng người về phía trước lắng tai nghe, tự hỏi là sao phải thần bí như thế.
Quân Viễn ghé môi sát vào bên má cô gái, nói thật nhỏ:
“Tối nay ngủ ở đây đi”.
Minh Tuệ giật mình ngồi thẳng dậy:
- G-Gì cơ? Nhưng đây là phòng chú mà?
- Thì… ý chú là vậy đó.
Bỗng dưng bầu không khí im lặng đến lạ. Mặt Minh Tuệ hơi đỏ, cô hiểu ý của chú rồi, nhưng làm như thế thì hơi liều.
- Dùng chiêu “bác sĩ bảo cưới”… không sợ bố mẹ em giết chú à?
Quân Viễn bắt đầu đứng dậy cởi khuy áo, khuôn miệng nở ra một nụ cười lưu manh:
- Bố mẹ em không dám giết bố của cháu ngoại mình đâu.
Thì ra cái đuôi hồ ly bây giờ mới lòi ra. Minh Tuệ nhìn thấy cơ ngực lấp ló sau lớp áo thì cũng thấy có chút hứng thú.
Quân Viễn cởi thẳng lớp áo bên ngoài ra, ngồi chống tay xuống giường rồi liếm nhẹ môi:
- Nếu bây giờ em từ chối thì vẫn còn kịp đấy.
Cơ bụng của chú cứ cuồn cuộn trước mắt. Trai đẹp quyến rũ tới mức này rồi thì chỉ có bị điên mới từ chối. Minh Tuệ xấu hổ ho lên vài tiếng. Để tránh việc Quân Viễn nghĩ mình dễ dãi, cô mới câu thêm chút thời gian:
- Được, em sẽ ngủ lại nếu như chú trả lời cho em 3 câu hỏi.
Quân Viễn có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh:
- Ừ được.
- Câu đầu tiên. Khoảng chục năm về trước, chú có thích em không?
Nhận được câu hỏi đột ngột thế này khiến Quân Viễn có chút khó xử. Chú biết, nếu trả lời không đúng ý con bé thì tối nay sẽ không sơ múi được gì hết.
- Chú không biết nữa. Vì sau khi rời khỏi nhà họ Lâm chú mới bắt đầu thấy nhớ.
- …
- Chắc là do đọc được bức thư của em. Lúc đó chú đã nghĩ là, nếu sau này gặp lại mà Mun vẫn còn thích chú, thì chú sẽ tiến tới.
Vậy là không thật sự có tình cảm nhưng lại thương nhớ và hy vọng về tương lai à? Ông chú này trả lời khéo léo kinh. Minh Tuệ gật đầu, coi như chú qua ải. Câu tiếp theo:
- Nếu em không được sinh ra thì chú có thích em không?
Quân Viễn cau mày:
- Cái này là giết người chứ hỏi cái gì!?
- Ơ, thế chú không trả lời được à?
Quân Viễn bất lực nhìn cô gái ranh mãnh trước mặt. Câu này trả lời thích hay không thích đều sẽ bị bắt bẻ. Rốt cuộc là con bé có muốn ngủ ở đây không mà bày ra nhiều trò thế?
- Em dạo này lắm chiêu thức nhỉ?
Minh Tuệ phẩy tay:
- Đâu có, do chú non nớt đấy!
- À, thế hả.
Vì nắm chắc là sẽ vượt ải thành công nên Quân Viễn vừa nói vừa tiện tay cởi thắt lưng:
- Nếu em không được sinh ra… thì có lẽ chú cũng không được sinh ra.
- Hả? Tại sao?
- Bởi vì chúng mình sinh ra là dành cho nhau.
Câu trả lời làm Minh Tuệ đơ ra như người mất hồn. Hai má cô bé hồng lên rõ rệt. Những lời nói đẩy bạn gái lên tận trời cao kiểu này của tổng giám đốc Sapphire, người khác mà nghe được chắc tụt huyết áp vì sốc mất.
Trong lúc Minh Tuệ đang thẫn thờ, Quân Viễn nhân cơ hội vật cô xuống giường:
- Câu cuối nhanh đi. Chú sắp hết kiên nhẫn rồi.
Minh Tuệ nằm dưới, hai cổ tay bị giữ chặt nên cô bối rối vô cùng, đành phải hỏi bừa:
- Ơ… ừm… chuyện năm xưa của bố mẹ em…
Chưa nói hết câu Quân Viễn đã đoán ra. Nhưng vấn đề này không phải cứ đòi là được. Chú ngay lập tức khóa môi cô bé lại để tránh né câu hỏi.
Đôi mắt Minh Tuệ mở to, cảm nhận đầu lưỡi của chú ở sâu trong cuống họng. Lần này hôn bạo quá làm cô quên béng mất mình đang muốn hỏi gì.
Bàn tay gân guốc của Quân Viễn không nể nang ai nữa mà trực tiếp luồn vào trong áo. Có một lớp da mát lạnh chạm vào người khiến Minh Tuệ lúng túng. Cô hỏi nhỏ:
“Chú… như này có nhanh quá không?”
Quân Viễn đưa môi xuống dưới chiếc cổ trắng mịn của cô bé:
- Lên giường rồi thì đừng gọi chú nữa. Gọi anh Viễn đi.
Sự điêu luyện của Quân Viễn chẳng mấy chốc đã nắm thóp cô. Minh Tuệ thở mạnh và gấp gáp hơn trước:
- Chú…
- Chú?
- A… Anh! Anh… chậm thôi… đây là lần đầu của em…
Quân Viễn nhẹ nhàng kéo quần của cô bé xuống, giọng trầm nhưng đầy ma lực:
- Công chúa yên tâm đi. Đây cũng là lần đầu của anh.
- Cách nào cơ? Chú có cách để thuyết phục bố mẹ em à?
- Ừ. Nhưng em phải duyệt thì mới được.
Thấy Quân Viễn ngập ngừng còn nói vòng vo, Minh Tuệ nheo mắt nghi ngờ:
- Chẳng lẽ chú định chơi ngải bố mẹ em?
Câu hỏi làm Quân Viễn không biết nên khóc hay nên cười. Con bé này óc tưởng tượng cũng phong phú ra phết.
Chú đứng dậy khỏi bàn làm việc rồi ngồi xuống ngay mép giường. Ngón tay ngoắc ngoắc ra hiệu bảo cô lại gần đây.
Chắc là chú muốn thì thầm gì đó, Minh Tuệ nghiêng người về phía trước lắng tai nghe, tự hỏi là sao phải thần bí như thế.
Quân Viễn ghé môi sát vào bên má cô gái, nói thật nhỏ:
“Tối nay ngủ ở đây đi”.
Minh Tuệ giật mình ngồi thẳng dậy:
- G-Gì cơ? Nhưng đây là phòng chú mà?
- Thì… ý chú là vậy đó.
Bỗng dưng bầu không khí im lặng đến lạ. Mặt Minh Tuệ hơi đỏ, cô hiểu ý của chú rồi, nhưng làm như thế thì hơi liều.
- Dùng chiêu “bác sĩ bảo cưới”… không sợ bố mẹ em giết chú à?
Quân Viễn bắt đầu đứng dậy cởi khuy áo, khuôn miệng nở ra một nụ cười lưu manh:
- Bố mẹ em không dám giết bố của cháu ngoại mình đâu.
Thì ra cái đuôi hồ ly bây giờ mới lòi ra. Minh Tuệ nhìn thấy cơ ngực lấp ló sau lớp áo thì cũng thấy có chút hứng thú.
Quân Viễn cởi thẳng lớp áo bên ngoài ra, ngồi chống tay xuống giường rồi liếm nhẹ môi:
- Nếu bây giờ em từ chối thì vẫn còn kịp đấy.
Cơ bụng của chú cứ cuồn cuộn trước mắt. Trai đẹp quyến rũ tới mức này rồi thì chỉ có bị điên mới từ chối. Minh Tuệ xấu hổ ho lên vài tiếng. Để tránh việc Quân Viễn nghĩ mình dễ dãi, cô mới câu thêm chút thời gian:
- Được, em sẽ ngủ lại nếu như chú trả lời cho em 3 câu hỏi.
Quân Viễn có hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh:
- Ừ được.
- Câu đầu tiên. Khoảng chục năm về trước, chú có thích em không?
Nhận được câu hỏi đột ngột thế này khiến Quân Viễn có chút khó xử. Chú biết, nếu trả lời không đúng ý con bé thì tối nay sẽ không sơ múi được gì hết.
- Chú không biết nữa. Vì sau khi rời khỏi nhà họ Lâm chú mới bắt đầu thấy nhớ.
- …
- Chắc là do đọc được bức thư của em. Lúc đó chú đã nghĩ là, nếu sau này gặp lại mà Mun vẫn còn thích chú, thì chú sẽ tiến tới.
Vậy là không thật sự có tình cảm nhưng lại thương nhớ và hy vọng về tương lai à? Ông chú này trả lời khéo léo kinh. Minh Tuệ gật đầu, coi như chú qua ải. Câu tiếp theo:
- Nếu em không được sinh ra thì chú có thích em không?
Quân Viễn cau mày:
- Cái này là giết người chứ hỏi cái gì!?
- Ơ, thế chú không trả lời được à?
Quân Viễn bất lực nhìn cô gái ranh mãnh trước mặt. Câu này trả lời thích hay không thích đều sẽ bị bắt bẻ. Rốt cuộc là con bé có muốn ngủ ở đây không mà bày ra nhiều trò thế?
- Em dạo này lắm chiêu thức nhỉ?
Minh Tuệ phẩy tay:
- Đâu có, do chú non nớt đấy!
- À, thế hả.
Vì nắm chắc là sẽ vượt ải thành công nên Quân Viễn vừa nói vừa tiện tay cởi thắt lưng:
- Nếu em không được sinh ra… thì có lẽ chú cũng không được sinh ra.
- Hả? Tại sao?
- Bởi vì chúng mình sinh ra là dành cho nhau.
Câu trả lời làm Minh Tuệ đơ ra như người mất hồn. Hai má cô bé hồng lên rõ rệt. Những lời nói đẩy bạn gái lên tận trời cao kiểu này của tổng giám đốc Sapphire, người khác mà nghe được chắc tụt huyết áp vì sốc mất.
Trong lúc Minh Tuệ đang thẫn thờ, Quân Viễn nhân cơ hội vật cô xuống giường:
- Câu cuối nhanh đi. Chú sắp hết kiên nhẫn rồi.
Minh Tuệ nằm dưới, hai cổ tay bị giữ chặt nên cô bối rối vô cùng, đành phải hỏi bừa:
- Ơ… ừm… chuyện năm xưa của bố mẹ em…
Chưa nói hết câu Quân Viễn đã đoán ra. Nhưng vấn đề này không phải cứ đòi là được. Chú ngay lập tức khóa môi cô bé lại để tránh né câu hỏi.
Đôi mắt Minh Tuệ mở to, cảm nhận đầu lưỡi của chú ở sâu trong cuống họng. Lần này hôn bạo quá làm cô quên béng mất mình đang muốn hỏi gì.
Bàn tay gân guốc của Quân Viễn không nể nang ai nữa mà trực tiếp luồn vào trong áo. Có một lớp da mát lạnh chạm vào người khiến Minh Tuệ lúng túng. Cô hỏi nhỏ:
“Chú… như này có nhanh quá không?”
Quân Viễn đưa môi xuống dưới chiếc cổ trắng mịn của cô bé:
- Lên giường rồi thì đừng gọi chú nữa. Gọi anh Viễn đi.
Sự điêu luyện của Quân Viễn chẳng mấy chốc đã nắm thóp cô. Minh Tuệ thở mạnh và gấp gáp hơn trước:
- Chú…
- Chú?
- A… Anh! Anh… chậm thôi… đây là lần đầu của em…
Quân Viễn nhẹ nhàng kéo quần của cô bé xuống, giọng trầm nhưng đầy ma lực:
- Công chúa yên tâm đi. Đây cũng là lần đầu của anh.