• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến bệnh viện, Lâm Bất Phàm lấy cho mẹ một chậu rửa mặt, lau mặt cùng cánh tay của mẹ.

Nhìn Lâm Bất Phàm hiểu chuyện, mẹ Trương Tú Nguyệt nhịn không được rơi lệ, bà còn chưa thấy con trai vào đại học, còn không thấy con trai kết hôn, bà không nỡ bỏ, không nỡ bỏ con trai, không nõ bỏ chồng.

“Mẹ, đừng khóc, con sẽ không để cho mẹ rời khỏi con.”

Đời trước Lâm Bất Phàm vẫn chỉ là một đứa trẻ 18 tuổi, gặp phải loại sinh ly tử biệt này, anh chỉ có thể khóc, nhưng bây giờ linh hồn của anh là một người trưởng thành.

“Mẹ không rời con…” Trương Tú Nguyệt cắn môi, mạnh mẽ nuốt nước mắt còn sót lại vào.

“Mẹ, đừng lo lắng chuyện tiền bạc, chữa bệnh thật tốt, mọi chuyện sẽ khá hơn.”

“Được, được.” Trương Tú Nguyệt chỉ xem đây là lời an ủi của con trai.

Sau khi lau sạch, Lâm Bất Phàm bưng chậu rửa mặt rời khỏi phòng bệnh.

Chờ lúc trờ lại phòng bệnh, thấy màn giường ngủ kéo lên.

“Bà Trương, bà suy nghĩ một chút, chỉ cần bà ký vào phần tài liệu quên tặng này, tiền thuốc men bà thiếu bệnh viện chúng tôi có thể xóa bỏ, mặt khác Chu gia còn có thể cho bà một khoản tiền, để cho con bà có thể lên đại học.”

Người nói chuyện là Phó viện trưởng bệnh viện Hoàng Kiến Nhân.

“…” Trương Tú Nguyệt mím môi, thật lâu không có mở miệng, Hoàng Kiến Nhân cầm trên tay là tài liệu tự nguyện hiến tặng nội

tạng, trong bệnh viện này có một bệnh nhân cần ghép tim, từ độ xứng đôi mà nói, thích hợp nhất hiện nay chính là cấy ghép tim của Trương Tú Nguyệt.

“Bà Trương, bà nên biết chính bà bị bệnh, bệnh này của bà kéo dài thời gian, tiền chữa bệnh bỏ ra không nói, cái vấn đề thận nguyên nan giải này cũng không có cách nào vượt qua, hiện tại toàn đất nước nơi nào còn có thận dư cho bà cấy ghép, nếu như bà là người có tiền thì còn có thể có chút khả năng đi, nhưng bà chỉ là một người thường, bà xem, bà chỉ cần ký lên phần tài

liệu này, có thể cứu sống một mệnh hoạt bát, còn có thể kiếm một khoản tiền lưu cho người nhà, vẹn toàn đôi bên, còn gì đẹp bằng?”

Sau khi nghe thấy những lời này , Lâm Bất Phàm tức giận cơ thể run rây.

Hôm nay đời trước, anh không có ở bệnh viện, cho nên không có trải qua một màn này.

“Tôi suy nghĩ một chút.” Trương Tú Nguyệt dao động.

Lâm Bất Phàm bước nhanh đến,

giật lấy tài liệu, xé nát bấy: “Cút, các người đều cút cho tôi.”

“Tiểu tử cậu làm cái gì? Dừng tay, dừng tay…”

“Các người con mẹ nó cút đi cho ông, muốn tim mẹ tôi, các người si tâm vọng tưởng.” Lâm Bất Phàm đẩy Hoàng Kiến Nhân tức giận giống như một con sư tử.

“Dám kêu tôi cút? Các người khất nợ bệnh viện chúng ta tiền nhiều như vậy, bây giờ tôi có thể kêu mẹ cậu cút đi.” Lúc đầu, ngày hôm nay chủ nhiệm phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú sẽ đuổi

Trương Tú Nguyệt ra bệnh viện, là Hoàng Kiến Nhân hạ lệnh, để cho Trương Tú Nguyệt tiếp tục nằm viện, mục đích gì chính là muốn tim của Trương Tú Nguyệt.

“Ngày mai sẽ trà hết tiền nợ cho các người.” Lâm Bất Phàm nói dằn từng chữ.

“Hừ, người si nói mộng.” Hoàng Kiến Nhân không để ý tới Lâm Bất Phàm, ông ta thấy Lâm Bất Phàm chính là một tiểu từ miệng còn hôi sữa: “Bà Trương, lời tôi nói vừa rồi tốt nhất bà nên cân nhắc một chút.”

Sau khi nói xong, Hoàng Kiến Nhân thở phì phò đi.

Đời trước Trương Tú Nguyệt ký xuống ký xuống phần tài liệu tự nguyện hiến tặng nội tạng, Lâm Chánh Đông che giấu chuyện này, ông không muốn để cho Lâm Bất Phàm biết tim của mẹ anh đang đập ở trong ngực của người khác, đây đối với đứa trẻ mà nói là tàn khốc.

“Mẹ, không phải con nói rồi sao, đừng vì tiền mà buồn, ngày mai sẽ có tiền rồi.” Lâm Bất Phàm cố nén chua xót trong lòng nói.

“Mẹ làm phiền hà con và cha con, nếu như lúc chết có thể làm chút vì cha con con…”

“Mẹ, thật ra con là từ năm 2020 sống lại, mẹ tin con, con tuyệt đối sẽ không để cho mẹ chết.”

“Đứa nhỏ ngốc…” Nước mắtTrương Tú Nguyệt tràn ra, sao bà có thể xem lời đó thành thật được.

Lâm Bất Phàm cũng nhìn thấu, mẹ sẽ không tin tưởng những loại chuyện sống lại như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK