“Bất Phàm, tỉnh lại đi, nên đi học rồi…”
Bàn tay ôn nhu xoa gò má Lâm Bất Phàm, Lâm Bất Phàm hơi mở mắt.
“Mẹ?” Trong nháy mắt Lâm Bất Phàm thấy người mẹ của mình Trương Tú Nguyệt, nước mắt chảy ào ra: “Mẹ, con rất nhớ mẹ, có thể mơ thấy mẹ thật sự quá tốt rồi.”
“Con trai ngốc, đều đã sáng rồi,
còn nói mớ nữa.” Trương Tú Nguyệt lộ ra nụ cười yêu thương nói: “Được rồi, nhanh một chút đi đến trường thôi! Nếu không… sắp trễ đến nơi rồi.”
Lâm Bất Phàm trợn tròn mắt, anh ngắm nhìn bốn phía.
Đây là phòng bệnh trong bệnh viện, anh trải chăn ngủ ở trên sàn nhà.
Bởi vi mẹ bị thận suy kiệt thời kỳ cuối, ở bệnh viện đã ở hơn một tháng.
Lâm Bất Phàm chấn kinh, nhìn
sắc mặt tái nhợt của mẹ, lại dùng sức nhéo nhéo mặt mình, không sai, đây không phải là mơ, anh sống lại rồi.
“Mẹ, con không đi học, con muốn ờ bên cạnh mẹ bồi mẹ.” Lâm Bất Phàm không cầm được nước mắt chảy xuôi, anh quá nhớ mẹ.
“Bất Phàm, nếu con như vậy nữa mẹ sẽ tức giận.” Trương Tú Nguyệt giả vờ tức giận, nhíu mày.
Lâm Bất Phàm nhanh chóng binh tĩnh lại.
Việc cấp bách quan trọng nhất
chính là cứu mẹ, mà cứu mẹ quan trọng nhất chính là tiền.
“Mẹ, sau khi con tan học liền trở lại.” Lâm Bất Phàm đeo cặp trên lưng, đi ra phòng bệnh. Nhìn sách vở một chút, là sách giáo khoa lớp 11, lại nhìn một chút đồng hồ điện tử giá rẻ của mình, hiện lên ngày 2 tháng 7 năm 1998.
Mẹ mất vào ngày 7 tháng 11 năm 1998, nếu như lúc đó có thể sử dụng thuốc tốt, đi bệnh viện Hiệp Hòa Yến Kinh
, tìm chuyên gia tốt nhất, tìm thận nguyên, vậy nhất định mẹ có thể cứu trở về.
Bắc Kinh ngày nay.
Nghĩ tới đây trong lòng Lâm Bất Phàm lo lắng, anh là từ nám 2020 sống lại, trong thời gian này chuyện lớn xảy ra, anh đều biết, ví dụ như Ali
cùng Đằng Tấn quật khởi, giá cổ phiếu Apple táng mạnh, Bitcoin
các loại.
Alibaba
Nhưng những thứ này đều là đầu tư lâu dài, bệnh của mẹ không chờ nổi, hơn nữa lúc này trong nhà còn thiếu bệnh viện một số lớn tiền thuốc men, nếu không nộp tiền, bệnh viện sẽ cưỡng ép làm cho mẹ xuất viện.
Làm sao bây giờ, có biện pháp nào có thể trong một đêm mà có tiền?
Lâm Bất Phàm vừa đi vừa nghĩ, ngẩng đầu nhìn thấy cuối hành lang có một thân ảnh quen thuộc.
“Cha…” Lâm Bất Phàm cắn môi, nước mắt lần nữa chảy xuôi xuống, từ sau khi mẹ qua đời, cha một đêm bạc đầu, sống giống như một người gỗ.
Vì trả khoản nợ, vì chu cấp cho anh học đại học, cha liều mạng làm việc, cuối cùng chết đột ngột ờ công trường làm việc, một năm kia là năm 2001.
Ngắn ngủn trong mấy năm, Lâm Bất Phàm trở thành đứa trẻ
không cha không mẹ.
“Chị, cầu xin chị, cho em mượn ít tiền! Tú Nguyệt sắp không được rồi.” Cha Lâm Chính Đông cầu khẩn chị ruột của mình, hy vọng bà ta có thề cho mượn tiền chữa bệnh cho vợ mình.
Chị Lâm Chính Đông – Lâm Bình đang sấy tóc, nhuộm một đầu mái tóc màu vàng, mặc một cái vác da ngang hông, hai chiếc nhẫn vàng trên ngón tay dưới ánh mặt trời rạng ngời rực rỡ.
“Chính Đông, bênh của vợ chú chính là một cái động không đáy,
nhiều tiền hơn nữa cũng không lắp đủ, chị có thể đến xem cô ta cũng là không tệ rồi, chú xem chị còn đem theo giỏi trái cây cao cấp này.” Lâm Bình ờ Tư Kiều Thanh thành phố Hàng Châu có hai cửa hàng mặt tiền quần áo, khi đó còn chưa có đào bảo vật, mua Online còn chưa có thịnh hành, cho nên bán sỉ quần áo làm ăn rất chạy.
“Chị, em quỳ xuống cầu xin chị, cầu xin chị, cứu Tú Nguyệt nhà em với.” Âm thanh Lâm Chính Đông bị thương, khóc không thành tiếng, quỳ trên mặt đất, lôi kéo cổ tay Lâm Bình đau khổ cầu
xin.
Lâm Bất Phàm cắn răng, đời trước anh cũng trải qua một màn này.
“Ai nha Chính Đông sao chú cứ nghĩ không thông vậy, so với việc cứ đi lắp cái động không đáy, còn không bằng tiêu số tiền này cưới một người vợ nữa.”
“Chị, em biết chị và Tú Nguyệt không hợp, nhưng chị đây là lời người nói sao? Tú Nguyệt là em dâu chị, em là em trai ruột của chị, chỉ cần chị cho em mượn tiền, em nhất định trả, em nhất
định trả…” Lâm Chính Đông nghẹn ngào.
“Chú muốn mượn bao nhiêu?” Lâm Bình mở miệng.
“20 vạn.”
ở năm 98, 20 vạn có thể mua một căn phòng.