Lâm Bất Phàm ngồi giữa Trương Y Nỉ và Tô Tình.
“Bà chủ Trương, cỏ phải cậu bé này có thân phận đặc biệt không? Không phải là con rể mà cô tìm cho con gái mình đấy chứ?” Một người đàn ông lớn tuổi béo mập đeo kính gọng đen cười ha hả hỏi.
“Ông chủ Triệu nói thế nào thì là
thế ấy.” Trương Y Nỉ mỉm cười đáp.
“Có vẻ như con trai của ông chủ Từ vẫn còn cơ hội đấy.” Ông chủ Triệu liếc mắt nhìn sang một người đàn ông trung niên dáng người gầy gò ngồi ở bên cạnh.
Người đàn ông gầy gò này chính là ông chủ Từ, mở công ty cho thuê xe.
“Không biết là công tử nhà nào mà có thể làm rể nhà bà chủ Trương thế.” ông chủ Từ nhìn chằm chằm Lâm Bất Phàm, càng nhìn càng cảm thấy Lâm Bất
Phàm là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.
“Chuyện này thì bí mật, ha ha ha…” Trương Y Nỉ chỉ trả lời qua loa lấy lệ.
Lâm Bất Phàm nói nhỏ với Tô Tình đang ngồi bên cạnh: “Bữa cơm này có vẻ không thoải mái lắm nhỉ?”
“Hi hì, cậu sợ rồi sao?”
“Sợ thì cũng không phái, chỉ là tớ cảm thấy đây không giống tiệc sinh nhật mà giống như thương lượng chuyện làm ăn hơn.”
“Một ngày nào đó mình sẽ phải kế thừa khách sạn này, cho nên mẹ tớ cho tớ làm quen với các mối quan hệ của mẹ tớ từ lâu rồi.” Tô Tình giải thích.
“Thế tức là tớ cũng là một trong những mối quan hệ mà cậu phải có sao?”
Tô Tình ngây người rồi chợt bật cười đáp: “Cậu là một mối quan hệ không thể thiếu.”
“Cậu muốn dùng mối quan hệ này để kiếm món hời lớn sao?”
“Muốn chứ!” Tô Tình thẳng thắn trả lời.
“Cậu cũng thành thật lắm.”
ông chủ Từ vẫn luôn híp mắt nhìn Lâm Bất Phàm, cảm thấy rất khó chịu. Ông ta luôn muốn tác hợp con trai mình và Tô Tình, không ngờ lại bị người khác nhanh chân chiếm trước.
“Không biết gia đình bạn học này kinh doanh gì thế? Sao lại mặc bộ đồ tầm thường thế này.” ông chủ Từ khinh thường hỏi.
Trương Y Nỉ không ngờ ông chủ Từ lại hỏi kỹ như thế, bà sầm giọng nói: “Gái lớn thì gả chồng là chuyện đương nhiên. Người mà con gái tôi để ý, cho dù là người binh thường hay là anh
hùng thì tôi cũng đồng ý cả.”
“Vậy sao? Từ bao giờ mà bà chủ Trương lại văn minh như thế vậy. Hôn nhân là chuyện lớn, phải để người lớn quyết định chứ.” ông chủ Từ bất mãn. ông ta cảm thấy Trương Y Nỉ không coi ông ta ra gì: “Bà chủ Trương, hôm nay tôi đưa thần tài tới đây có vẻ là thừa thãi rồi thi phải.”
Bên cạnh ông chủ Từ có một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, tuổi ngoài 30, để kiểu tóc dập xù thịnh hành của những năm đó, đôi mắt đầy mê hoặc, dán mi giả dày cộp.
“ông Từ, tính chuyện hôn nhân của con gái tôi từ bây giờ thì sớm quá. Thế sự khó lường, kết quả cuối cùng là thế nào ai mà biết được chứ. Chúng ta vẫn nên nghe bà chủ Lý nói về lợi nhuận của dự án thì hơn.” Trương Y Nì thuận thế nói.
Người phụ nữ này tên là Lý Thiến, là người mà ông chủ Từ đưa tới đây, được giới thiệu là giám đốc bộ phận đầu tư của công ty quốc tế Thông Đạt. Lý Thiến là người giỏi ăn nói, cô ta nói công ty của cô ta có chi nhánh ở rất nhiều nước trên thế giới.
Mấy người Trương Y Nỉ chưa từng nghe nói tới cái gì mà quốc tế Thông Đạt, nhưng khi nghe Lý Thiến nói trụ sở công ty của cô ta nằm ờ tầng cao nhất của tòa nhà Bảo Long thi mọi người đều rất kính nể. Tòa nhà Bảo Long đó nằm ở vị trí đẹp nhất ở Hàng Châu, tiền thuê nhà cũng đắt nhất Hàng Châu.
Tới khi nghe Lý Thiến nói công ty của cô ta không thuê tầng cao nhất của tòa nhà Bảo Long mà là mua luôn, thì mọi người lại càng kính nể hơn nữa.
Ông chủ Từ đưa Lý Thiến tới đây
đúng là đã mở đường phát tài cho mọi người.