Mô hình Ponzi là một thuật ngữ chỉ lừa đảo trong đầu tư tài chính, là nguồn gốc của các mô hình
lừa đảo sau này. Có rất nhiều tập đoàn phi pháp lợi dụng chiêu này để gom tiền. Chiêu lừa đảo này là Charles Ponzi, theo tên của một doanh nhân đầu tư đã sáng tạo ra nó, cho nên mới được gọi là mô hình Ponzi. Thủ đoạn rất đơn giản, nói ngắn gọn thì chỉ là lợi dụng số tiền của các nhà đầu tư sau để trả lợi nhuận cho các nhà đầu tư trước và trả lãi ngắn hạn khiến người ta tưởng rằng mình đang kiếm được tiền, từ đó tiếp tục lừa đảo thêm nhiều nhà đầu tư hơn.
“Cháu có nói thì dì cũng không hiểu đâu. Tóm lại dì cứ nghe
cháu nói đi, đây là một trò bịp bợm, chỉ là kiểu há miệng chờ sung mà thôi, dì đừng để người ta lừa.” Lâm Bất Phàm nhắc nhở.
“Bà chủ Trương, bà thi sao, có muốn trở thành nhà đầu tư kim cương không?” Lý Thiến hỏi.
“Ha ha ha, sao bà chủ Trương có thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt như thế này được, nhất định sẽ làm nhà đầu tư kim cương cho mà xem.”
“Phải đấy, có cơ hội kiếm được tiền, làm sao bà chủ Trương nỡ bỏ qua chứ.”
“Bà chủ Trương mà không đầu tư mới lạ ấy.”
Mấy người khác trêu chọc.
Trương Y Nỉ không cười nổi, nhíu mày nhìn Lý Thiến, bàn tay nắm chặt làn váy, sốt ruột suy nghĩ…
Lâm Bất Phàm chỉ là một học sinh, mặc dù có hơi đặc biệt và khó đoán nhưng lại chẳng phải người làm ăn, liệu có thể tin lời cậu ta nói được không? Nếu tin lời cậu ta mà bỏ qua cơ hội đầu tư hời lớn này thì sao?
“Bà chủ Trương, bà còn do dự gì
nữa? Ngày mai bà cùng tôi tới ngân hàng chuyển tiền cho bà chủ Lý đi.” Ông chủ Triệu cười ha hả nâng ly nói với Lý Thiến: “Bà chủ Lý, sau này tôi sẽ đi theo cô.”
“Tôi không dám làm sếp của ông chủ Triệu đâu, chúng ta cứ cùng nhau kiếm tiền là được rồi.”
“Cô là thần tài của tôi, tôi mời cô một ly.” Ông chủ Triệu nịnh nọt cúi người mời rượu.
“Bà chủ Trương, bà còn suy nghĩ gì nữa hả. Cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống, có gì phải do dự chứ?” Ông chủ Từ tỏ vẻ khinh thường:
“Làm chuyện lớn thì đừng có sợ, nếu không chỉ sau này bà vẫn chỉ có thể làm bà chủ của một khách sạn mà thôi.”
Lý Thiến thấy Trương Y Nỉ do dự thì thay đổi thái độ, nói: “Nếu bà chủ Trương không muốn đầu tư thì tôi cũng không ép, dù sao thì cũng đã có rất nhiều người muốn đầu tư vào công ty của chúng tôi.”
Trương Y Nỉ không kiềm chế được: “Bà chủ Lý, tôi sẽ đầu…”
“Bốp bốp bốp…” Không chờ Trương Y Nỉ nói dứt lời, Lâm Bất
Phàm đã vỗ tay mỉm cười nói: “Cô Lý, cô diễn hay lắm.”
Tất cả mọi người sững sờ.
Thằng bé này định làm gì vậy?
“Ranh con, ở đây không có chỗ cho cậu nói chuyện đâu.” ông chủ Từ sầm mặt xuống quát lớn: “Lỡ đắc tội với thần tài của chúng tôi, cậu có chịu trách nhiệm được không hả?”
“Phải đấy, người lớn nói chuyện, trẻ con đừng có chen miệng vào.”
“Cậu cũng không tự nhìn lại xem
mình là cái hạng gì.”
“Bà chủ Trương, bà phải dạy dỗ cậu con rể tương lai của mình cho nghiêm khắc.”
“Bà chủ Lý, cô đừng để bụng với đứa bé này.”
Mấy người khác vội vàng quát Lâm Bất Phàm.
Lâm Bất Phàm mỉm cười: “Các người muốn tiêu tiền như nước cũng được thôi, đừng trách tôi không nhắc nhở các người. Thay vì đầu tư cho kẻ lừa đảo này, thà các người vứt tiền đi còn hơn, ít nhất thì như vậy còn nghe thấy tiếng động.1′
“Này, cậu nói linh tinh cái gì thế hả?” Ông chủ Từ vỗ bàn đứng dậy. Sau khi nhận được trái ngọt từ lần đầu tư đầu tiên, ông ta hoàn toàn tin tưởng Lý Thiến, không chút nghi ngờ.
“Bà chủ Lý, vvhich City is the headquarters of your company in America?” Lâm Bất Phàm nói một câu tiếng Anh thật lưu loát.