• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu tiếng Anh này cả lớp đều nghe hiểu, cũng nghe thấy lời thuyết minh của Lâm Bất Phàm.

Một người thầy không có đức hạnh, sao có thể nêu giương cho mọi người.

Đầu óc Vương Mục Nữ ông ông vang lên, khuôn mặt nóng đều có thể chiên được trứng, vừa rồi Lâm Bất Phàm ngân nga đọc “đạo làm thầy”, có vài chỗ tiếng Trung chuyền sang tiếng Anh, so với bà ta còn chuẩn xác, thỏa đáng hơn, thật giống như một người nước ngoài chân chính đến.

Cũng may tiếng chuông tan học vang lên, Vương Mục Nữ mang theo giáo án vội vàng rời khỏi phòng học.

Vừa hết tiết các bạn học liền vây quanh, năm mồm mười miệng

hỏi Lâm Bất Phàm sao lợi hại như vậy, Lâm Bất Phàm cười cười nói xem nhiều kịch Mỹ, nãm ấy kịch Mỹ cần phải đến tiệm thuê băng đĩa thuê về mà xem.

Buổi trưa, Tô Tình cùng Lâm Bất Phàm ra khỏi trường, Tô Tình mang theo Lâm Bất Phàm vào một quán cơm bình dân, mẹ Tô Tình Trương Y Nỉ đã rút được tiền đang chờ.

Vào phòng riêng, Trương Y Nỉ vội vàng đứng lên, khuôn mặt tươi cười nói: “Tới rồi, mời ngồi mời ngôi.

“Mang tiền tới rồi sao?” Lâm Bất Phàm hỏi.

“Dĩ nhiên, sao dì có thể nuốt lời được.” Trương Y Nỉ chỉ một cái cặp đen trên sàn nhà.

“Dạ vâng, cảm ơn.” Lâm Bất Phàm muốn tới cầm cặp.

“Bạn học Lâm, ăn cơm rồi đi!” Trương Y Nỉ giữ lại.

“Không được, trường học có cơm trưa dinh dưỡng.”

“Thức ăn ở Trường học sao có thể so với quán cơm bình dân

này, cũng không tốn chút thời gian.” Trương Y Nỉ nhiệt tình nói: “Dì đã gọi thức ăn, xem mặt mũi của dì ăn xong rồi đi.”

Trương Y Nỉ mặc một bộ sườn xám, đem người đẹp hết thời ý nhị đều tồn lấy ra.

Lâm Bất Phàm nhìn đồng hồ đeo tay một cái nói: “Chưa tới 10 phút thầy cô liền ăn xong rồi, đến lúc đó thấy cháu đeo cặp sách đi vào sẽ hỏi, bây giờ đi là thích hợp nhất, cảm ơn ý tốt của gì.”

Lâm Bất Phàm đeo cặp sách nặng trịch trên lưng, đi ra ngoài.

“Bạn học Lâm cháu không mở cặp đếm một chút sao?” Trương Y Nỉ nói.

Lâm Bất Phàm sống một đời cũng đưa tiền mặt cho người qua, 50 vạn tiền mặt cỡ khoảng một cặp sách, trọng lượng này cũng tương đương.

“Không cần đếm, cháu tin tưởng di.” Lâm Bất Phàm mỉm cười, rời khỏi phòng riêng.

Đợi Lâm Bất Phàm đi rồi, Trương Y Nỉ hít sâu một hơi, tấm tắc tán dương: “Tiểu tử này không phải vật trong ao.”

“Mẹ, con cũng cảm thấy như vậy, mẹ biết không, hôm nay trên tiết tiếng Anh…” Tô Tình kể chuyện xảy ra trên lớp tiếng Anh một lần: “Rõ ràng Lâm Bất Phàm không có đi du học, nhưng khẩu ngữ so với người đi du học còn rõ hơn, cậu ấy thật giống như một hố băng ngàn năm sâu không thấy đáy.”

“Tình Tình, tiệc sinh nhật buổi tối của con, nhất định phải lôi kéo cậu ấy tới tham gia.” Trương Y Nỉ càng lúc càng cảm thấy hứng thú với Lâm Bất Phàm.

Vào cổng trường, đến lầu dưới

của lớp học, phía sau Lâm Bất Phàm vang lên một âm thanh quen thuộc.

“Bất Phàm…”

Lâm Bất Phàm quay đầu nhìn, vừa nhìn, mũi liền chua…

Một học sinh nam béo mập chạy về phía Lâm Bất Phàm. Tên của cậu ta là Trương Gia Đống, bạn thân của Lâm Bất Phàm. Hai người là bạn học cấp hai, hiện giờ mặc dù vẫn học cùng trường cấp ba nhưng lại không chung lớp.

Đời trước, Trương Gia Đống chết oan ức. ở trường đại học, cậu ta khổ sờ theo đuổi một sinh viên nữ suốt hai năm, cuối cùng chỉ vì một câu nói đùa của cô ta -không phải cậu nói có thể chết vì

tôi sao, cậu thử chết cho tôi xem, nếu cậu thật sự dám chết thì tôi sẽ làm bạn gái của cậu.

Lời nói này chỉ là đùa cợt, thật phi lý. Nếu Trương Gia Đống trở thành người chết, thì cô ta làm bạn gái của Trương Gia Đống thế nào được.

Chính vì yêu tinh đó mà tên ngốc Trương Gia Đống học theo tình tiết trong phim, chạy ra giữa đường cái xe cộ đông nghẹt rồi lớn tiếng nói: “Cậu có thấy không, tớ không sợ, tớ có thể chết vì cậu thật mà.”

Trương Gia Đống tưởng rằng xe sẽ tránh cậu ta, nhưng lại có một chiếc xe đâm phải cậu ta, cả người bay tung lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK