• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Y Nỉ mỉm cười, ấn vào trán Tô Tình nói: “Xem ra là vì con không đủ hấp dẫn, không phải con nói các bạn nam trong lớp đều thích con sao?”

Tô Tình hơi bực mình, đây là lần đầu tiên cô không mời được một

cậu con trai.

“Cậu ta không đến, con không biết đi mời cậu ta đến à? Con tri theo đuổi con gái phải trèo đèo I suối, con gái theo đuổi con trai t chỉ cách một tấm vải mỏng thôi. Con chủ động mời cậu ta, cậu tí sẽ cảm động. Một khi đàn ông d cảm động thì bọn họ sẽ lấy hết tim can ra cho con thôi.” Trươnc

Y Nỉ nói.

Tô Tình híp mắt lại, gò má ửng đỏ. Mẹ cô đang bảo cô hẹn hò với tên ngây ngô Lâm Bất Phànr đó sao? Bây giờ cô vẫn chưa bi rốt cuộc Lâm Bất Phàm còn có

quân át chủ bài và năng lực gì, làm như thế có phải nóng vội quá rồi không.

Trương Y Nỉ thực sự muốn Tô Tình và Lâm Bất Phàm hẹn hò. Lãn lộn làm ăn nhiều năm nay, bà cũng có mắt nhìn người. Tuy rằng Lâm Bất Phàm còn trẻ tuổi, nhưng suy nghĩ thì sâu không lường nỗi.

“Được, con sẽ đi ngay.”

Trong căn phòng cho thuê, Lâm Bất Phàm nằm trên giường suy nghĩ mọi chuyện một lượt, nghĩ đi nghĩ lại rồi thiếp đi.

Không biết là bao nhiêu lâu sau, Lâm Chính Đông mới về.

“Dậy!” Lâm Chính Đông lớn tiếng mắng.

Tiếng gọi của ông đánh thức Lâm Bất Phàm. Anh dụi đôi mắt còn đang lim dim, nói: “Cha, cha về rồi sao.”

“Tiền ở đâu ra hả? Nói!” Lâm Chính Đông sầm mặt xuống, tức giận.

Lâm Bất Phàm nghĩ ra, chắc chắn cha anh đã đến bệnh viện, biết chuyện tiền thuốc thang đã

được nộp rồi.

“Không phải con đã nói với mẹ rồi sao, con trúng giải nhất xồ số cào, sau khi nộp thuế còn lại 25 vạn.” Nói rồi, Lâm Bất Phàm lấy 5000 tệ ra.

“Xổ số cào của tiệm nào? Biên lai đổi tiền thưởng của giải nhất đâu? Con tưởng cha con là kẻ ngu ngốc thật đấy à? Nhiều tiền thế này, rốt cuộc con lấy đâu ra hả?” Lâm Chính Đông run lên, ông sợ Lâm Bất Phàm đã phạm tội: “Con trai, cha biết con làm vậy là vì mẹ, nhưng con không được phạm tội. Con mau nói đi

con trộm tiền ở đâu về hả, bây giờ chúng ta đem trả vẫn còn kịp.”

Lâm Bất Phàm nhất thời nghẹn họng. Anh không ngờ người cha bình thường vốn thô lỗ của mình lại để ý đến chuyện này đến thế.

Anh phải nói thế nào đây? Nói là vì anh chết đi sống lại nên có được sao?

Hay là nói anh biết trước tương lai, cứu được mẹ Tô nên bà cho anh 50 vạn? Với tính cách ngay thẳng của cha anh, nhất định ông sẽ không chịu lấy 50 vạn của

người ta đâu.

“Tiền đó là cháu cho cậu ấy ạ.”

Giọng nói của một cô gái vang lên từ ngoài cửa, chính là Tô Tình. Cô tới bệnh viện tìm Lâm Bất Phàm nhưng lại không gặp được anh mà gặp Trương Tú Nguyệt, từ chỗ Trương Tú Nguyệt mà biết địa chỉ chỗ này, vừa đến đây thì nghe thấy cuộc nói chuyện của hai cha con.

“Cháu là ai? Tại sao lại cho con trai chú tiền? Lâm Chính Đông hỏi.

“Cháu… cháu là bạn gái của con trai chú.”

“Hả?”

Lâm Chính Đông ngạc nhiên, ông không ngờ con trai mình lại yêu sớm.

“Cái đó… chú ơi, cháu vào trong được không ạ?”

“Mau vào đây.” Lâm Chính Đông mời Tô Tình vào nhà, rót cho cô một ly nước ấm: “Ngại quá, trong nhà chì có nước sôi để nguội thôi.”

“Không sao ạ, nước sôi để nguội cũng được mà.”

“Cô bé, cháu học trường nào vậy?”

“Cháu học chung trường, cùng lớp với Bất Phàm ạ.”

“Số tiền kia rất lớn, chắc là cháu lấy của cha mẹ phải không? ôi, số tiền đó đã đem đi nộp tiền thuốc mất rồi. Để chú viết một tờ giấy nợ cho cháu vậy.”

“Không sao, mẹ cháu biết chuyện mà. Mẹ cháu đồng ý để cháu đưa tiền cho Bất Phàm.”

“…” Lâm Chính Đông ngạc nhiên.

“Chú ơi, nhà cháu kinh doanh khách sạn, không thiếu tiền đâu ạ. Chỉ mong cô nhà sẽ khỏe lại, như thế mới là tốt nhất.”

“Cảm ơn cháu, cảm ơn mẹ cháu nữa.” Lâm Chính Đông cảm kích nói.

Lâm Bất Phàm gãi cằm, hỏi: “Cậu tới đây làm gì thế?”

“Hôm nay là sinh nhật tớ, mẹ tớ bảo tớ đưa cậu tới ăn cơm.” Tô Tình mỉm cười đáp.

“Tớ không đi đâu, tớ đang mệt.” Lâm Bất Phàm không muốn đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK