“Làm sao có thể, hiện tại mẹ tôi đi công tác ở Yến Kinh, phải tuần sau mới về.” Tô Tình quát.
“Không có khả năng, ngày mai mẹ cậu nhất định sẽ xuất hiện ở cổng trường học.”
“Tốt, cậu không tin có phải hay không?” Tô Tình móc ra Nokia 2110, điện thoại này năm đó cà vạn, nhưng lại rất khó mua được.
Tô Tình gọi điện cho mẹ của cô, mở cuộc gọi rãnh tay
, rất nhanh đầu bên kia liền truyền đến âm thanh.
Khi có cuộc gọi đến trong lúc đang chơi game, một bảng tùy chọn sẽ xuất hiện và có thể chọn ngắt cuộc gọi, trả lời cuộc gọi rảnh tay hoặc nhận cuộc gọi theo cách thông thường. Khi chọn trả lời cuộc gọi, có thể chuyển qua lại giữa hai chế độ rảnh tay và thông thường trong quá trình cuộc gọi diễn ra.
“Tình Tình, có chuyện gì không?”
“Mẹ, có phải là ngày mai mẹ về không?”
“Làm sao có thể chứ, mẹ đang ờ Yến Kinh mà, nơi đây rất nhiều
việc chưa có làm xong, sao mẹ có thể trờ về được. Aiz, xin lỗi Tình Tình, sinh nhật con mẹ không có cách nào chạy về.”
“Không sao cả mẹ, công việc quan trọng.”
Sau khi nói vài câu, Tô Tình liền cúp điện thoại: “Hừ, có nghe hay không, ngày mai mẹ tôi không về, không về thì làm sao có thể chết ờ cổng trưò’ng học, Lâm Bất Phàm cậu là muốn lừa gạt tiền đi. Tôi có nghe nói, mẹ cậu ở bệnh viện, cần một số lớn tiền thuốc men, làm sao, cậu thật sự cho rằng kẻ có tiền đều là kẻ ngu
sao?”
“Mẹ cậu nhất định là muốn cho cậu một bất ngờ, cho nên vừa rồi mới nói như vậy.” Lâm Bất Phàm nói.
“Mẹ tôi là nữ cường nhân, sự nghiệp mãi mãi là vị thứ nhất, Lâm Bất Phàm tôi không quan tâm cậu có năng lực biết trước tương lai hay không, tôi cảnh cáo cậu, đừng nghĩ cách trên người tôi, nếu không… cậu sẽ chết rất thê thảm.” Nói xong Tô Tình buồn bực rời đi.
Bệnh viện.
“Lâm tiên sinh, tiền thuốc men thực sự không thể ở khất nợ, vừa rồi chủ nhiệm cũng đã bảo tôi dừng thuốc.” Bác sĩ Trương khoác áo Blouse vẻ mặt khổ sở nới với Lâm Chính Đông.
“Bác sĩ Trương nói hạn cho tôi vài ngày đi! Van cầu ông, van cầu ông.” Lâm Chính Đông quỳ xuống: “Bác sĩ Trương ông thương sót tôi đi…”
Nói xong khóc không thành tiếng.
Bác sĩ Trương bất đắc dĩ nói: “Lại cho ông thời gian một ngày!”
“Cảm ơn cảm ơn…”
Lâm Bất Phàm xa xa thấy như vậy một màn, siết chặt quả đấm, trong lòng âm thầm thề, đời này tuyệt đối phải cứu sống mẹ, làm cho mẹ và cha được sống cuộc sông tôt.
Phòng bệnh có tám cái giường ngủ, kéo cái màn tạo thành một không gian nhỏ.
Lâm Chính Đông gầy tiều tụy, ông chỉ là nhân viên quèn của một xí nghiệp tư nhân, một tháng chỉ có 1500 tiền lương.
“Em liên lụy cha con anh, bệnh này trị không hết được, chúng ta xuất viện đi!” Trương Tú Nguyệt tự trách nói.
“Nói mò, nhất định có thể chữa khỏi.” Lâm Chính Đông nắm tay Trương Tú Nguyệt kiên định nói.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng tiền thuốc men, con sẽ nghĩ cách.”
“Đứa nhỏ ngốc, nhiệm vụ của con là đi học cho giỏi.”
“Mẹ, con biết rồi.” Lâm Bất Phàm nhìn mẹ, nhớ tới đời trước sau khi mẹ qua đời, mỗi khi mơ tới
mẹ đều khóc ướt áo gối, lần này sống lại nhất định là ông trời quan tâm, để cho anh có thể cứu mẹ về.
Ngày hôm sau, Lâm Bất Phàm đi vào phòng học, nhìn trên bàng đen một chút, trên đó viết bài thi nhỏ Toán học.
Lâm Bất Phàm ngồi ở hàng cuối cùng, vừa ngồi xuống Tô Tình liền đi qua đây.
Tối hôm qua, Tô Tình trằn trọc không thể nào ngủ, cô thực sự không nghĩ ra Lâm Bất Phàm làm thế nào biết trước đối thoại của
cô cùng thầy Vương, cô sợ Lâm Bất Phàm nói là sự thật, vậy thì cả đời cô sẽ hối tiếc.
Quan trọng nhất là, Lâm Bất Phàm còn chưa nói mẹ sẽ chết như thế nào ở cổng trường học.
Cái này liên quan đến tính mạng của mẹ, Tô Tình vẫn muốn hỏi lại Lâm Bất Phàm một chút.