Tô Tình mím môi tỏ vẻ đáng thương, nhìn sang Lâm Chính Đông.
“Sinh nhật của bạn gái thì nên đi chứ, con phải tới đó cảm ơn mẹ của người ta đi.” Lâm Chính Đòng kéo Lâm Bất Phàm: “Sao có chút đạo lý đối nhân xử thế như vậy mà con cũng không hiểu thế hả? Chẳng biết tại sao cô bé này lại nhìn trúng con nữa. Mau đi đi.”
Lâm Bất Phàm chẳng còn cách
nào khác, đành bực bội đi theo Tô Tình ra ngoài.
Có một chiếc Mercedes-Benz đỗ trước cửa, tài xế là một người đàn ông khoảng 40 tuổi.
Hai người lên xe, xe chạy về hướng khách sạn.
“Tớ có thông minh không?” Tô Tình cười hì hì hỏi.
“ừ, cảm ơn cậu đã giải vây cho tớ.”
“Hay là, chúng ta lấy đùa làm thật đi. Tớ làm bạn gái của cậu, thế
nào?” Tô Tình nghiêng đầu, vẻ mặt vừa xinh đẹp lại đáng yêu.
“Đồ nhóc con…” Lâm Bất Phàm thuận miệng nói.
“Nhóc con? Chẳng phải chúng ta bằng tuổi nhau sao? Chẳng lẽ cậu thích kiểu phụ nữ trường thành, thích người lớn tuổi hơn cậu sao?”
“Tớ chẳng thích ai cả. Chúng ta còn đang là học sinh, phải tập trung học tập.” Lâm Bất Phàm lý luận hệt như sách giáo khoa.
“Ôi dào, ở trường chúng ta có rất
nhiều học sinh lớp 10 mà đã yêu đương rồi đó thôi, liên quan gì chứ. Chẳng lẽ cậu ghét tớ?”
“Cậu là tiểu thư nhà giàu, tớ với không tới đâu.”
“Cậu có thể trèo cao mà.”
“Tớ sợ độ cao lắm…”
“…” Tô Tình quệt miệng, mất hứng ra mặt. Một lát sau cô mới hỏi: “Cha cậu không biết chuyện cậu có năng lực tiên tri sao?”
“Không biết, tớ cũng không muốn cho ông ấy biết.”
“Tại sao chứ?”
“Sao cậu có nhiều cái tại sao thế hả?”
“Cậu không muốn nói thì thôi. Chú Lý, chúng ta tới cửa hàng bách hóa trước đã.” Tô Tinh nói với tài xế.
“Tới cửa hàng bách hóa làm gi?” Lâm Bất Phàm nghi hoặc hỏi.
“Mua một bộ đồ cho cậu chứ sao.
Lâm Bất Phàm đang mặc đồng phục học sinh, chân đi một đôi
giày hiệu VVarrior, thực sự là hơi tầm thường.
“Nếu cậu thấy tớ nghèo thì cứ thả tớ xuống đây đi.”
“Đừng mà, thôi chúng ta đi thẳng tới khách sạn vậy.”
Khách sạn Quân hào là một khách sạn 3 sao, có tổng cộng sáu tầng. Tầng một, hai là nhà hàng, bốn tầng bên trên là phòng ở.
“Đến nơi rồi. Khách sạn nhà tới được đấy chứ?” Tô Tình đắc ý hỏi Lâm Bất Phàm.
Lâm Bất Phàm quan sát khách sạn Quân Hào một lượt, thầm nghĩ: Chỉ là một khách sạn nho nhỏ đã lỗi thời thôi mà, nếu không thay đổi phương hướng phát triển thì chẳng mấy nám nữa khách sạn này sẽ phá sản thôi.
“Cũng không tệ.” Lâm Bất Phàm nói dối.
Tầng một dành cho khách lẻ, tầng hai có phòng đặc biệt cho khách quý. Lâm Bất Phàm nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Sao không thấy bạn cùng lớp đâu cả vậy?”
“Tớ không mời bạn học tới.” Tô Tình trả lời.
Từ nhỏ Tô Tình đã được tai nghe mắt thấy cách kinh doanh của mẹ. Cô được dạy rằng những cuộc tụ tập vô bổ với bạn học chỉ tổ lãng phí thời gian, cho nên hôm nay cô mới không mời bạn học trong lớp tới.
“Cậu cũng đặc biệt thật đấy.”
Tô Tình đưa Lâm Bất Phàm tới một căn phòng lớn. Trong phòng có mười mấy người đang ngồi, nhìn qua thì chẳng có ai đồng lứa với anh cả.
“Tiểu Lâm đến rồi sao, mau ngồi xuống đi.” Trương Y Nỉ đứng dậy giới thiệu: “Đây là bạn học của con gái tôi, tên là Lâm Bất Phàm.”