Lời Lâm Quỳnh vừa dứt, bầu không khí ồn ào đột nhiên rơi vào tĩnh mịch.
- _-
"Móa hahahahahaha, tôi là chị em của cô ấy."
"Hahahhahaha nhìn đi, ép thằng bé đến mức phải tự công khai giới tính luôn rồi kìa."
"Lập tức trong sạch, tôi quyết định đu anh trai này!"
"Một anh đẹp trai như vậy lại chỉ đi thích một anh trai khác, giới tính có thể nào đừng thiếu linh hoạt vậy không?"
- _-
Người phóng viên một hai làm khó người ta sắc mặt lập tức khó coi, cũng không ngờ Lâm Quỳnh sẽ trả lời như vậy, sau đó mở miệng trào phúng, "Tôi cảm thấy cậu làm như vậy là đang cố tình trốn tránh, phải không?"
"Anh không nghe hiểu tiếng người hả?"
Một giọng nói thiếu kiên nhẫn từ bên cạnh vang lên, chỉ thấy Tần Úy Sở vốn đã rời sân khấu lại một lần nữa bước lên.
Phóng viên sửng sốt.
Cái tính nết khó chiều của Tần Úy Sở đã nổi danh trong giới, nhưng đối phương có danh tiếng, lại có người chống lưng, cho dù có ghét hắn thế nào đi chăng nữa cũng không làm gì được.
Ai bảo sau lưng người ra là một nhân vật máu mặt chứ.
Phóng viên đương nhiên không dám chọc vào Tần Úy Sở, cầm micro ấp a ấp úng, "Tôi chỉ là đang đặt nghi vấn với câu trả lời của Lâm Quỳnh thôi mà."
Tần Úy Sở xụ mặt, "Người trong hình là phụ nữ, còn anh ấy thích đàn ông, hiểu chưa?"
"Nếu như không hiểu được lời tôi nói, khuyên anh nên nhanh chóng đổi nghề đi."
Phóng viên lập tức im lặng.
- _-
"Uầy uầy uầy Úy Sở ngầu ghê, giải vây cho hậu bối kìa."
"Trời đất ơi, ship luôn đê, ship luôn đê."
"Sau này ai nói Úy Sở nhà chúng tôi không có lòng thương người, tôi là người đầu tiên không đồng ý!"
"Tần Úy Sở nói chuyện có phải hơi khó nghe không, xem thường người khác quá đáng."
"Nếu tôi có một người anh trai như Tần tổng, tôi còn kiêu ngạo hơn nhiều nhá."
- _-
Sau khi rời sân khấu, Lâm Quỳnh đi về phía Tần Úy Sở, "Cảm ơn cậu giải vây cho tôi."
Lâm Quỳnh ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn, non mềm cười tươi như hoa, Tần Úy Sở nhìn mà bất giác đỏ mặt, sau đó quay đầu đi, "Không có gì..."
Lâm Quỳnh thể hiện sự cảm kích với đối phương, không ngờ Tần Úy Sở tuy hơi trái tính trái nết, nhưng cũng là người nhiệt tình.
Tần Úy Sở vừa định tìm đề tài để nói chuyện, ngau sau đó liền nghe đối phương thốt lên một câu: "Cậu quả là một người tốt."
Đùng!
Thẻ người tốt!
"...."
Sau khi kết thúc hoạt động, Lâm Quỳnh lên xe, Vương Trình lấy điện thoại ra bảo Lâm Quỳnh đăng nhập weibo vào để đăng bài thanh minh, sau đó nói: "Về khách sạn?"
Lâm Quỳnh lắc đầu, "Đi mua điện thoại."
Bây giờ là hai giờ chiều, sau khi phát hiện điện thoại bị nhúng nước, cậu đã mất liên lạc với Phó Hành Vân sáu tiếng đồng hồ rồi.
Lâm Quỳnh vội vàng đi mua một chiếc điện thoại, lắp sim vào rồi gọi ngay vào số Phó Hành Vân.
Điện thoại vừa reo đã có người bắt máy.
"Hành Vân."
Giọng nói đầy sức sống quen thuộc truyền đến từ đầu giây bên kia, sự khó chịu trong lòng Phó Hành Vân cũng giảm đi đôi chút, nhưng vẫn chất vấn: "Sao sáng nay không nhận điện thoại của tôi?"
Lâm Quỳnh gãi đầu, có chút áy náy, "Tối qua em uống say, nhét điện thoại vào ly nước."
Phó Hành Vân nghe xong, dường như nghĩ tới điều gì đó, "Tin nhắn tôi gửi em cũng chưa nhận được?"
....
Lâm Quỳnh tò mò, "Anh gửi tin nhắn gì cho em vậy?"
Phó Hành Vân nhìn mưa tuyết đã ngớt ngoài trời, không đáp mà hỏi tiếp, "Em đang ở bên ngoài?"
Lâm Quỳnh gật đầu, "Ừm, em mới kết thúc công việc, đang mua điện thoại."
"Về khách sạn đi."
....
Lâm Quỳnh nghi hoặc, "Tại sao?"
....
Phó Hành Vân im lặng hồi lâu rồi mới mở miệng nói: "Bản thân em không rõ sao?"
"Rõ cái gì cơ?"
"Tin tức sáng nay, tôi nhìn thấy rồi."
Lâm Quỳnh nghe xong, trống ngực lập tức đập thình thình, rõ ràng khi nghe người khác nói về scandal của mình, cảm xúc của cậu cũng đây bất định như vậy, nhưng nghe Phó Hành Vân nói, Lâm Quỳnh lại lập tức trở nên căng thẳng.
Giọng nói của Lâm Quỳnh hơi hoảng loạn, "Anh... Anh nhìn thấy rồi?"
Giọng Phó Hành Vân trầm xuống, "Ừm."
"Anh đừng nghĩ lung tung, nghe em giải thích đã."
Phó Hành Vân nhớ lại tách chén bừa bộn trong phòng khách và đống sách báo lộn xộn đầy đất, điềm tĩnh mở miệng, "Tôi không nghĩ lung tung, tôi nghe em giải thích."
"Hôm qua em uống rượu với bạn."
Phó Hành Vân nhíu mày, nửa đêm nửa hôm rủ người ta đi uống rượu, cũng không phải người đàng hoàng gì, "Sau này bớt giao du với mấy người không ra gì lại."
Lâm Quỳnh: "Người đó là Kỷ Nghiêu."
"...."
"Hôm qua cô ấy thất tình, rủ em đi uống rượu, cô ấy say nên em đưa về khách sạn, ai mà ngờ lại bị paparazzi chụp ảnh gây hiểu lầm chứ."
Nói rồi nhỏ giọng thăm dò: "Anh không hiểu lầm đó chứ?"
Phó Hành Vân nhìn chiếc bình hoa cổ vỡ nát trong góc tường, "Không có."
Lâm Quỳnh nghe xong đột nhiên thấy rất cảm động, thật ra vừa rồi khi bị phóng viên nhào tới công kích, cậu cũng có chút không vui, rõ ràng cậu đã giải thích rồi, nhưng đối phương lại cứ ép người ta cho bằng được.
"Hành Vân, anh có tin em không?"
"Ừm."
Phó Hành Vân ngắn gọn súc tích, đối phương đã nói thì anh sẽ tin.
Nhưng trong lòng Phó Hành Vân cũng hiểu rõ, cho dù chuyện này có là thật, anh cũng không thể làm ra bất cứ chuyện gì với Lâm Quỳnh.
Lâm Quỳnh tay cầm điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng hơn nhiều, "Hành Vân, anh tốt thật đấy, em càng yêu anh hơn rồi."
Anh nghe xong, bất giác nhắm mắt lại, quả nhiên câu nói này rất hữu dụng với anh.
Sau đó nhẹ giọng hỏi: "Khi nào em mới về?"
Lâm Quỳnh tính thử, "Chắc khoảng nửa tháng nữa, bác sĩ có nói tình trạng phục hồi của anh thế nào không?"
Phó Hành Vân im lặng một lúc, sau đó nhàn nhạt nói: "Không có."
Lâm Quỳnh nghe xong, trong lòng cũng theo đó mà có chút khó chịu, đối phương đã làm vật lý trị liệu bảy, tám tháng rồi, không ngờ lại không có chút hiệu quả nào.
Càng nghĩ càng cảm thấy Phó Hành Vân đáng thương.
Thấy cậu nói chuyện điện thoại gần một tiếng đồng hồ rồi, Vương Trình ngồi kế bên không nhịn được, nói: "Ai vậy, gọi lâu dữ vậy?"
Lâm Quỳnh nhét điện thoại vào túi, "Lão baby của tôi."
Nhìn Lâm Quỳnh đã hoàn toàn sa ngã, Vương Trình nói: "Rồi đến một ngày cậu sẽ thấy hối hận."
Lâm Quỳnh: "Tại sao lại hối hận?"
Vương Trình nghiêm túc nói: "Đợi cậu nổi tiếng rồi, lão baby của cậu sẽ trở thànnh scandal lớn nhất của cậu."
Lâm Quỳnh giật mình, sau đó thẹn thùng nói: "Lão baby của tôi cũng không phải là loại người kém cỏi đâu."
Phó Hành Vân vừa đẹp trai, lại nhiều tiền, chỉ là chân hơi yếu chút thôi.
Vương Trình chỉ sợ rèn sắt chẳng nên kim, "Cậu không sợ người ta bàn tán, nói cậu bị lão đàn ông kia bao nuôi sao?!"
Lâm Quỳnh lắc đầu, "Không phải bao nuôi, chúng tôi có giấy tờ hợp pháp đàng hoàng, nếu người ta bàn tán, tôi sẽ kiện họ tội phỉ báng."
"...."
Vương Trình hít sâu một hơi, cũng không biết tại sao Lâm Quỳnh có thể lạc quan như vậy giữa giới giải trí đầy thị phi.
Mặc dù hắn chưa từng gặp lão baby trong lời kể của cậu, nhưng một lão đàn ông cả một bó tuổi, lại đi dụ dỗ Lâm Quỳnh mới hơn hai mươi tuổi đầu kết hôn với mình, còn có mấy sở thích biến thái bất lương nữa chứ.
Hạn chế quyền tự do thân thể của Lâm Quỳnh, đi đâu cũng phải báo cáo, nghĩ thôi cũng biết là không phải loại người tốt đẹp gì.
Nói không chừng khi ở nhà còn quá đáng hơn. Vương Trình siết chặt nắm đấm, mặc dù trước đây hắn cũng không ưa Lâm Quỳnh cho lắm, nhưng bây giờ giao lưu một khoảng thời gian mới phát hiện ra, con người này thật ra cũng không tệ.
Nếu một ngày nào đó để hắn gặp được lão biến thái lừa hôn kia, hắn sẽ đánh cho một trận từ trên xuống dưới!
Phó Hành Vân ở phía bên kia, sau khi nói chuyện điện thoại với Lâm Quỳnh xong liền nhận được điện thoại của thư ký.
"Ông chủ, tối qua Lâm tiên sinh đi nhậu với Kỷ tiểu thư."
Phó Hành Vân đơn giản "ừm" một tiếng.
Thời gian nửa tháng trôi qua rất nhanh, Lâm Quỳnh đã sớm báo ngày về cho Phó Hành Vân từ cách đó một tuần.
Phó Hành Vân căn chuẩn thời gian, bảo bác sĩ và y tá đến nhà.
"Về sau hai người mỗi ngày đều phải giúp tôi tập vật lý trị liệu giống như hai tháng trước."
Y tá có chút nghĩ không thông, "Phó tiên sinh, chân của anh không phải..."
Bác sĩ lập tức kéo y ra sau lưng, "Được, Phó tiên sinh."
Ý tá:???
Tâm tư của người có tiền y không hiểu nổi!!
Đợi đến khi ra khỏi khu nhà giàu kia, y tá mới khó hiểu mở miệng, "Thầy, sao vừa nãy thầy không để con nói tiếp?"
"Để con nói tiếp làm gì?"
Bác sĩ cất bước đi về phía trước, "Con nói xong thì chúng ta không cần đến nữa?"
"Vậy thì cũng không phải."
Y tá gãi gãi cổ mình, sau đó giống như hiểu ra điều gì, "Phó tiên sinh vẫn không muốn để Lâm tiên sinh biết chuyện anh ấy đã đi lại được?"
Bác sĩ mặt đầy nghiêm nghị, "Con nói cái gì vậy?"
"Phó tiên sinh căn bản là chưa hề đứng dậy được."
Y tá:?
"Phó tiên sinh từ hai tháng trước không phải..."
Bác sĩ: "Vẫn chưa đứng lên được."
Y tá:.....
Khá lắm, công tác bảo mật cực kì thành công.
Nhưng loại hành vi dùng tiền bịt miệng thế này, y tá có chút xem thường, "Thầy, như này hình như không được tốt cho lắm."
Bác sĩ nhìn y một cái, "Con còn non và xanh lắm."
"Vậy nếu như lỡ đâu có một ngày Lâm tiên sinh phát hiện ra Phó tiên sinh vẫn luôn lừa gạt cậu ấy thì thế nào?"
Bác sĩ: "Sao con lại phải lo những chuyện này?"
Y tá thắc mắc, "Thấy, thầy không lo hả?"
Bác sĩ lắc đầu, "Thay vì lo mấy chuyện này, chi bằng con hãy lo tiền nhà tháng này của mình đi."
"...."
Khá lắm, là y không xứng.
Phó Hành Vân sau khi dặn dò bác sĩ xong chưa được mấy ngày thì Lâm Quỳnh quả nhiên đã kéo vali về tới nhà, trên cổ còn treo thêm một cái túi, nắng gió bụi đường khiến quần áo hơi xộc xệch.
Cậu nhìn Phó Hành Vân đang ngồi trên xe lăn, hai mắt sáng như sao, "Hành Vân!"
Nhất thời giống như đồ nhà quê lên phố vậy.
Lâm Quỳnh đặt hành lí xuống rồi liền vỗ cánh bay đến bên người Phó Hành Vân, sau đó cực kì nâng niu mà cởi chiếc túi đeo trên cổ xuống, mở ra, chỉ thấy bên trong là mấy trái táo thật to.
Mặt Lâm Quỳnh đầy chân thành, giống như dâng bảo vật mà đưa đến trước mặt Phó Hành Vân, "Quà cho anh."
Phó Hành Vân nhìn qua, lấy ra rồi mới phát hiện, trái táo to gần bằng hai nắm tay kia có hình trái tim.
Lâm Quỳnh: "Chủ quán nói là táo đột biến gen nên em mua về đó."
Phó Hành Vân cầm lấy, khóe môi khẽ cong.
Khi Lâm Quỳnh lên lầu thay đồ, bác sĩ và y tá cũng đúng lúc đến cửa.
Giọng Phó Hành Vân đầy ý cảnh cáo, "Cái gì nên nói và không nên nói, chắc hai người hiểu rồi chứ."
Bác sĩ và y tá vội gật đầu.
Lâm Quỳnh thay xong đồ ở nhà, khi xuống lầu thì thấy mấy người họ đang bàn luận gì đó, sau đó lạch bạch chạy tới.
Bác sĩ thấy vậy liền nói: "Bây giờ Phó tiên sinh mặc dù vẫn chưa đứng dậy được, nhưng tình trạng cũng đã có chuyển biến tốt."
Nói rồi giơ ra một đốt tay, diễn tả mức độ chuyển biến tốt.
Lâm Quỳnh:....
"Nếu tiện thì Lâm tiên sinh có thể nhân lúc rảnh rỗi, thử đỡ Phó tiên sinh tập đứng."
Lâm Quỳnh nghiêm túc lắng nghe, tay còn ghi chú lại.
Sau bữa tối, Lâm Quỳnh không quên sứ mệnh của mình, "Hành Vân, chúng ta đứng một lúc cho tiêu cơm đi."
Còn chưa đợi anh nói gì, Lâm Quỳnh đã đi đến đỡ anh dậy, để anh đặt tay lên vai mình, để lồng ngực anh dựa vào lưng mình.
Khoảng cách giữa Phó Hành Vân và cậu rất gần, nhìn nốt ruồi sau cổ cậu mà nuốt nước miếng, sau đó thuận theo động tác của cậu mà hơi cúi người xuống, eo dựa sát vào cậu, chỉ cần nghiêng mặt qua, môi ngay lập tức có thể chạm vào đối phương.
Lâm Quỳnh dùng hết sức lực làm giá đỡ cho anh, "Sau này mỗi ngày chúng ta đều sẽ đứng như vậy một lúc."
Nhìn khung cảnh thân mật lúc này, Phó Hành Vân mở miệng nói: "Được."
Tối muộn, Phó Hành Vân từ phòng tắm đi ra, từ trên cao nhìn xuống cuốn trên giường.
Yêu cầu mà trước đó bác sĩ nói với Lâm Quỳnh là do anh đề ra, chỉ vì muốn thân mật với cậu hơn một chút, nếu như sau này mỗi ngày đều có thể ôm lấy cậu, giả què cả đời cũng không phải là không được.
Sau đó anh ngồi lên giường, nhất thời cảm thấy xấu hổ với cái tâm tư xấu xa này của mình.
Phó Hành Vân!
Mày thật hạ tiện!