• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người đi thẳng một đường đến quán bar mà đoàn phim đã đặt, Lâm Quỳnh ngồi trên xe, lấy điện thoại ra nhắn tin cho người kia.

"Tối nay hay sáng sớm mai về."

Phó Hành Vân:?

Lâm Quỳnh chu đáo nhắn một thời gian cụ thể, "Nửa đêm nay hoặc rạng sáng mai về."

"Nên là?"

Lâm Quỳnh: "Nửa đêm có người mở cửa thì hi vọng anh đừng hiểu lầm."

"Hiểu lầm cái gì?"

"Là tôi chứ không phải trộm."

"...."

Phó Hành Vân nhìn tin nhắn trên màn hình, không mặn không nhạt nhắn lại một chữ "ừm."

Hình tượng vì yêu cứ đâm đầu của Lâm Quỳnh lên sóng, "Sao anh không quan tâm tôi một chút?"

"Chúng ta đã không gặp nhau một thời gian dài rồi đó."

Nhìn tin nhắn hiện lên trên màn hình, người đàn ông hơi ngây người ra, câu này hệt như Lâm Quỳnh đang thì thầm bên tai anh vậy, đầy ý làm nũng.

Người đàn ông ngước mắt lên nhìn cái vòng tròn đỏ mình khoanh trên cuốn lịch.

Phó Hành Vân: "Ba ngày?"

Lâm Quỳnh chỉnh lại, "Mười năm."

"?"

"Một ngày không gặp như cách ba thu, nỗi nhớ của tôi dành cho anh đã không thể tính bằng đơn vị năm nữa rồi."

"...." Phó Hành Vân: "Thần đồng toán học?"

Lâm Quỳnh khiêm tốn, "Quá khen, quá khen"

Nhưng buổi tối đi về có chút không an toàn, Phó Hành Vân nhìn cuộc đối thoại trên màn hình điện thoại, hiếm có lúc ân cần.

"Mai rồi về cũng được."

Lâm Quỳnh: "Rạng sáng?"

Phó Hành Vân: Ban ngày.

Sau khi gửi tin nhắn, anh cúi đầu mím môi, có chút khó ở, ngón tay đặt trên bàn phím gõ gõ, không phải là lo cho cậu....

Một giây sau đã thấy đối phương gửi tin nhắn qua, "Tôi ngày ngày giơ tay ra tính thời gian, nhưng anh lại bảo tôi về trễ một chút."

Phó Hành Vân:?

"Quả nhiên, anh không hề nhớ tôi chút nào."

Lâm Quỳnh: "Những ân ái trước đây cuối cùng cũng chỉ uổng phí thôi sao?"

Đọc lời than thân trách phận trên màn hình, chân mày Phó Hành Vân nhíu lại, giật giật.

Chính ngay lúc Lâm Quỳnh đang định nói ra mấy lời trời than đất thán, Phó Hành Vân đã giành quyền nhắn tin qua trước một bước.

"Đi đường ban đêm không an toàn."

Lâm Quỳnh: "Lo cho tôi?"

Phó Hành Vân ma xui quỷ khiến thế nào mà lại trả lời một chữ "Ừm."

Lâm Quỳnh đắc ý vênh mặt lên trời, "Coi như anh có lương tâm."

Phó Hành Vân:....

Đối mặt với sự tùy hứng và to gan bất chợt của đối phương, anh nhìn rồi lại không hề thấy tức giận chút nào.

Sau đó cầm bút trên bàn lên, sửa kí hiệu trên cuốn lịch về lại như cũ.

Trên đường đi đến quán bar, Lâm Quỳnh từng câu từng câu nói chuyện phiếm với Phó Hành Vân.

"Công việc hôm nay đã kết thúc rồi."

"Tan ca rồi?"

Lâm Quỳnh: "Tan rồi."

"Vậy bây giờ đang làm gì?"

Lâm Quỳnh nhìn quán bar trước mặt: "Tăng ca."

"...."

Dù sao, nếu để anh biết là cậu đi lang không về nhà, mười phần thì có đến tám, chín là sẽ bị anh viết tên lên sổ sinh tử.

Sau đó, Lâm Quỳnh nói thêm vài ba câu rồi kết thúc câu chuyện, "Tôi đi tăng ca đây, mai gặp, nhớ anh~~"

Sau khi đến nơi, nhiếp ảnh gia vạm vỡ xuống xe trước, hai người xuống theo sau.


Vương Trình nhìn Lâm Quỳnh đầu tóc rối bời do ma sát lúc dựa vào xe, "Làm gì vậy?"

"Tôi thấy cậu cứ xem điện thoại hoài."

Lâm Quỳnh quen miệng trả lời, "Nhắn tin với người trong nhà."

Vương Trình lập tức giật mình, "Cậu không nói ra chuyện chúng ta đi chơi đâu nhỉ."

Lâm Quỳnh: "Đương nhiên..."

Vương Trình:!!!

"Không."

"...."

Nói chuyện đừng ngắt quãng như vậy có được không?!

Vương Trình thở phào, "Coi như cậu thông minh."

Lâm Quỳnh khiêm tốn gật đầu, "Lúc nào chẳng vậy."

"...."

Thấy khoảng cách giữa nhiếp ảnh gia vạm vỡ và hai người đã hơi xa, Vương Trình mới kéo tay cậu: "Cậu bây giờ cũng coi như là nghệ sĩ có chút xíu tiếng tăm rồi, sau khi phim công chiếu thì càng phải hành động cẩn thận hơn."

"Biết chưa?"

Lâm Quỳnh gật gật đầu.

Vương Trình nói rồi đưa mắt nhìn quanh, "Đặc biệt là chuyện của vị kia trong nhà cậu, tuyệt đối không thể để người khác biết."

Lâm Quỳnh không hề ngốc, đương nhiên biết ý nghĩa trong lời nói của đối phương, sau đó gật đầu.

Vương Trình: "Nếu như có người hỏi đến thì cậu nói thế nào?"

Lâm Quỳnh: "Toàn cõi mạng không có người cũ, có cũng không thừa nhận."

Vương Trình vui vẻ gật đầu.

Lâm Quỳnh nghĩ ngợi một lúc, "Nhưng tôi không thể xây dựng hình tượng độc thân được."

Vương Trình thắc mắc, "Cậu không xây dựng hình tượng độc thân thì làm sao hút fan được?"

Đa số fan của cậu hiện giờ là bị nhan sắc của cậu thu hút, chắc chắn sẽ có fan bạn gái.

Lâm Quỳnh dứt khoát, "Tôi không muốn."

Thấy cậu kiên quyết, Vương Trình cũng không làm khó nữa, gật đầu, dù sao cũng còn fan sự nghiệp mà.

Chỉ cần giấu được chuyện của lão biến thái kia thì chuyện gì cũng dễ nói.

Lâm Quỳnh chưa từng đến những nơi như thế này, sau khi đến, ngoài việc cảm thán về cách trang hoàng xa hoa ra, thì chỉ cảm thấy nơi đây quá ồn.

Ồn đến mức khiến Lâm Quỳnh thấy hối hận vì đã đến đây, nhốt mình trong góc, ngồi ăn trái cây.

Sớm biết vậy thì đã về nhà nằm trong bồn tắm massage rồi.

Lâm Quỳnh trốn trong góc, giống như một chú chuột con đang gặm nhấm đồ ăn.

Cách đó không xa là dàn trai xinh gái đẹp, tiếng nhạc sôi động.

"Anh đẹp trai có bạn gái chưa?"

"Người đẹp, kết bạn weichat đi."

Lâm Quỳnh trốn trong góc:

"Cái này ngon ghê á."

"Cái kia cũng ngon nữa."

Vương Trình trèo lên từ bể bơi, nhìn Lâm Quỳnh co người trong góc, "Sao không ra ngoài chơi."

Lâm Quỳnh nhai đồ ăn trong miệng, chầm chậm nuốt xuống: "Không muốn đi."

Vương Trình: "Vậy cậu đến đây còn nghĩa lý gì nữa chứ?"

Lâm Quỳnh nghe xong, giơ đĩa trái cây trong tay mình lên.

Vương Trình: "...."

Cậu vui là được.

"Tôi đi chơi vòng nữa đây, đợi tôi quay lại rồi chúng ta về Lâm Nghi."

Lâm Quỳnh nhớ lại tin nhắn của Phó Hành Vân, "Sáng mai về là được."

Vương Trình ồ ồ hai tiếng, "Vậy đợi tôi quay lại rồi chúng ta về khách sạn."

Lâm Quỳnh giơ tay ra hiệu OK.

Một lúc sau, đĩa trái cây hết sạch, Lâm Quỳnh đứng dậy, định đi lấy đồ ngọt ăn.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng tranh cãi.

"Làm bộ cái gì, cậu mặc thiếu vải như vậy không phải là để người khác sờ sao?"

Lâm Quỳnh nhìn theo hướng đó, chỉ thấy nhiếp ảnh gia vạm vỡ đang cãi nhau nảy lửa với một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi.

Người đàn ông trung niên kia dùng vẻ mặt rất gợi đòn nhìn người, đôi mắt đầy vẻ khinh miệt quét qua trên người nhiếp ảnh gia vạm vỡ.

Nhiếp ảnh gia vạm vỡ vừa xấu hổ, vừa giận dữ, nghiến răng, nói, "Anh đừng có hiếp người quá đáng."

Mọi người xung quanh nhìn qua, nhiếp ảnh gia vạm vỡ cũng biết mình đang thu hút quá nhiều sự chú ý, dù sao thì nghề nghiệp của những người làm cùng khá đặc thù, không muốn làm lớn chuyện, quay người định rời đi, ai ngờ đối phương lại...

Không muốn buông tha...

Còn thò tay vào quần người ta.

Tay của người đàn ông kia vừa thò vào được một nửa, lại bị người ta chặn lại giữa chừng.

Người đàn ông kia dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lâm Quỳnh, chỉ thấy cậu bóp chặt cánh tay hắn, ánh mắt đầy ghét bỏ, người đàn ông nhíu mày, không hề vui vẻ mở miệng, "Nhìn cái gì?"

Lâm Quỳnh tiếp lời một cách tự nhiên: "Nhìn thứ cặn bã.'

"...."

Người đàn ông kia dùng sức hất bàn tay đang bị người ta túm chặt ra, "Liên quan gì đến mày, cút mau đi, đừng cản trở ông đây hưởng thụ thanh xuân."

Lâm Quỳnh đưa mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Chậc."

Người đàn ông kia như bị đạp trúng đuôi vậy, "Mày chậc cái gì hả?!"

Lâm Quỳnh nhẹ nhàng từ tốn, "Đừng chà đạp thanh xuân."

Người đàn ông:?

Lâm Quỳnh: "Anh đã vào thu luôn rồi."

Người đàn ông đỏ mặt tía tai, thẹn quá hóa giận: "Má mày, mày điên à, tao nói chuyện với người khác thì liên quan gì đến mày?!"

Lâm Quỳnh khoanh tay nhìn đối phương, "Sao lại không liên quan đến tôi?"

"Ồ, thằng nhóc nhà mày muốn ra đây diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân hả."

Lâm Quỳnh nhìn nhiếp ảnh gia vạm vỡ, đô con, không cần người khác cứu đang đứng sau lưng mình, khiêm tốn nói: "Cũng không phải."

"Vậy cậu lại đây làm gì?"

Lâm Quỳnh: "Lo chuyện bao đồng."

"...."

Sắc mặt người đàn ông kia càng thêm khó coi, "Không đến lượt mày làm anh hùng, mày nghĩ mày là ai hả?!"

Lâm Quỳnh: "Lôi Phong."

"...."

Người đàn ông kia mất hết kiên nhẫn, tiến lên phía trước định kéo tay người ta lại, nhét danh thiếp vào, ai ngờ chàng thanh niên kia lại lùi về phía sau chắn người lại.

Người đàn ông kia nhất thời khó hiểu, nhìn cậu, rồi lại nhìn nhiếp ảnh gia vạm vỡ, "Mày và cậu ta quen biết nhau?"

Lâm Quỳnh gật đầu, "Đương nhiên."

"Mày là gì của cậu ta?"

Không biết tại sao người trước mặt lại im lặng, sau đó chỉ thấy chàng thanh niên như chấp nhận số phận: "Tôi là chị em của anh ta."

"...."

"Má mày dám trêu tao!"

Người đàn ông kia định giơ tay lên chào hỏi với mặt của Lâm Quỳnh, ai ngờ vừa giơ tay đã bị người ta túm lại.

"Anh định đánh anh trai của tôi!!!"

Nhìn nhiếp ảnh gia vạm vỡ đột nhiên hùng hổ, Lâm Quỳnh:?

Người đàn ông kia bị túm chặt tay, đau đến nghiến răng nghiến lợi, chửi bới: "Tao đánh nó?"

"Con mẹ nó chứ tao còn chưa kịp chạm đến nó đây!"

"Con mắt nào của mày thấy tao đánh nó?"

Sau đó định rụt tay về, ngờ đâu đối phương lại càng thêm dùng sức, cánh tay như muốn gãy làm đôi, cũng không thể nào thoát khỏi bàn tay của đối phương.

Người đàn ông kia vì đau mà mặt mày nhăn nhúm, miệng toàn lời mắng chửi, "Mày hỏi nó coi tao đã đánh nó hay chưa?"

Nhiếp ảnh gia vạm vỡ nghiêng đầu qua nhìn người bên cạnh.

Lâm Quỳnh: hiu hiu~

Người đàn ông kia:....

"Con mẹ mày chứ!"

Người đàn ông còn chưa kịp nói xong thì đã bị áp chế một lần nữa.

Một giây sau Lâm Quỳnh liền nhìn thấy một cảnh tượng thần kỳ.

Chỉ thấy đôi mắt của nhiếp ảnh gia vạm vỡ ầng ậng nước mắt, đè người đàn ông kia xuống đất, vừa đánh vừa khóc.

Lâm Quỳnh:....

Cảnh tượng trước mắt có thể trở thành một bức danh họa nổi tiếng khắp thế giới.

Giải quyết xong tên cặn bã kia, nhiếp ảnh gia vạm vỡ kích động nhìn Lâm Quỳnh, "Anh trai, cảm ơn anh nhiều vì đã giúp em đuổi tên biến thái."

Lâm Quỳnh bất lực xua xua tay, "Không, tất cả đều là công lao của anh."

Nhiếp ảnh gia vạm vỡ: "Không, đều nhờ anh trai..."

Lâm Quỳnh giơ tay ta, "Anh đừng khiêm tốn."

"...."

Lâm Quỳnh nhìn hắn, có chút thắc mắc, "Lúc nãy khi hắn ta gây phiền phức cho anh, sao anh không ra tay dạy dỗ hắn."

Nhiếp ảnh gia vạm vỡ có chút nũng nịu, tay vân vê vạt áo, "Tôi nhát gan."

"...."

Nhìn người trước mặt toàn cơ với múi, Lâm Quỳnh trầm giọng, "Thật ra anh có thể dũng cảm hơn một chút."

Nhiếp ảnh gia vạm vỡ: "Thật sao?"

Lâm Quỳnh vỗ bờ vai cường tráng của đối phương, "Anh phải tin tưởng chính mình."

Nhiếp ảnh gia vạm vỡ nhất thời cảm động, "Anh trai, anh tốt thật đó!"

"Tôi biết ngay chúng ta có thể trở thành chị em tốt mà."

"...."

Lúc nãy get high dữ quá, không để ý tới việc Lâm Quỳnh không ra ngoài chơi, lần này tóm được người rồi, nhiếp ảnh gia vạm vỡ kéo cậu đến bên hồ.

Trong hồ, đầy tiếng reo hò, cổ vũ.

Thấy sắp đếm ngược đến 12 giờ, nhiếp ảnh gia vạm vỡ hưng phấn nói với cậu: "Anh trai, sắp đến cao trào rồi, chúng ta chụp chung một tấm đi."

Sau đó, chỉ thấy những người xung quanh bắt đầu cùng nhau đếm ngược, giống như nước đang sôi sùng sục vậy.

Trong tiếng đếm ngược, Lâm Quỳnh chụp một tấm ảnh với người kia.

Nhiếp ảnh gia vạm vỡ hài lòng ngắm nhìn tấm ảnh, "Lưu lại, về nhà đăng weichat."

Lâm Quỳnh cũng không để tâm, thấy không còn sớm nữa, tìm Vương Trình cùng nhau về khách sạn.

Đến 12 giờ, cuộc sống về đêm của một số người mới bắt đầu, ví dụ như những người làm công ăn lương mới tăng ca xong.

Lý Hàn Dương vào công ty nhà mình làm việc, phải leo lên từ vị trí thấp nhất, mãi đến 12 giờ đêm mới ra khỏi tòa nhà công ty.

Sau khi về nhà tắm rửa leo lên giường, vốn định xem điện thoại một chút rồi đi ngủ, ai ngờ vừa xem liền tỉnh cả ngủ luôn.

Chỉ thấy một người bạn trong weichat của mình đăng lên một tấm hình, mà người trong tấm hình thì không thể nào quen hơn.

Caption: "Anh trai tốt của tui~"

Lý Hàn Dương lập tức trừng to mắt, cộp!

Đây không phải là Lâm Quỳnh sao?

Sau đó nhìn người còn lại trong hình, là một tên gay nổi tiếng trong giới.

Ban đêm, điện thoại của Phó Hành Vân nhận được một tin nhắn.

Lý Hàn Dương: "Có đó không?"

Phó Hành Vân liếc qua tin nhắn rồi trả lời: "Sao vậy?"

Lý Hàn Dương bỗng có chút do dự, căn bản không biết nên mở miệng như thế nào, thử thăm dò: "Ở nhà một mình?"

Phó Hành Vân: "Không lẽ nửa mình?"

"...."

Lý Hàn Dương: "Lâm Quỳnh không có nhà?"

"Ra ngoài làm việc rồi."

Lý Hàn Dương đánh chữ với tốc độ bàn thờ, "Cậu ta nói với cậu như vậy?"

Phó Hành Vân đọc xong liền nhíu mày, "Sao vậy?"

"Không có gì."

Lý Hàn Dương muốn nói một cách sao cho uyển chuyển, "Chỉ là muốn tìm cậu giải quyết một chuyện."

Phó Hành Vân không thèm suy nghĩ, "Chuyện gì?"

Lý Hàn Dương thấy gõ chữ quá chậm, quyết định gọi điện thoại qua, "Thì là, tôi có một người bạn..."

Lý Hàn Dương hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Người yêu của cậu ta ra ngoài chơi, còn không về nhà, có thể là... Ý tôi là, có khả năng là ngoại tình, cậu nói xem phải làm sao đây?"

Phó Hành Vân: "Người bạn này là cậu?"

"Đương nhiên không phải" Lý Hàn Dương lập tức nhướng mày, một lần nữa nhấn mạnh, "Là một người bạn của tôi, bạn đó!"

Nhưng đối phương dường như không nghe ra ý trong lời nói của hắn, Phó Hành Vân không chút do dự, nói, "Nói thẳng."

Lý Hàn Dương do dự khó quyết, "Vậy thì có chút không ổn lắm, có khi nào sẽ ảnh hưởng đến lòng tự tôn của người ta không."

"Hơn nữa tình cảm của họ đang tốt đẹp, đang lúc nồng nàn, nếu như tôi nói thẳng, có khi nào sẽ khiến người ta cảm thấy là tôi đang kiếm chuyện không?"

Phó Hành Vân lạnh nhạt nói, "Vậy thì ám chỉ."

Lý Hàn Dương suy nghĩ một lúc rồi mở miệng, "Phó Hành Vân, trăng bên cậu có sáng không?"

Phó Hành Vân liếc mắt nhìn ánh trăng tròn vành vạnh ngoài cửa sổ, không thèm suy nghĩ, nói: "Tạm được."

Lý Hàn Dương nuốt ực một ngụm nước miếng, "Có thể nhìn thấy sự vật xung quanh không?"

"Có."

Lý Hàn Dương hít sâu một hơi, "Có nhìn thấy cỏ trong vườn không?"

Phó Hành Vân thắc mắc, "Sao vậy?"

"Nó có xanh không?"

"...."

Đầu dây bên kia vẫn cứ im lặng.

Một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên ở đầu dây bên kia, "Không phải cậu nói là bạn của cậu sao?"

Lý Hàn Dương: "Tôi ngoài cậu ra thì còn bạn khác sao?"

Phó Hành Vân:....

Sau đó Lý Hàn Dương liền gửi tấm ảnh chụp chung qua.

Phó Hành Vân đen mặt nhìn tấm ảnh trên màn hình, đôi mắt như đầm nước lặng, sâu không thấy đáy.

"Chuyện từ bao giờ?"

Lý Hàn Dương không được tự nhiên cho lắm, ho khẽ hai tiếng, "Vừa mới đây."

Ngón tay Phó Hành Vân gõ nhẹ, phát ra tiếng động khe khẽ, trong đầu lập tức hồi tưởng lại câu tăng ca của Lâm Quỳnh.

Khá khen cho Lâm Quỳnh.

Lý Hàn Dương lúc này cảm thấy bản thân nên nói một lời an ủi gì đó, "Có thể là Lâm Quỳnh chỉ ra ngoài chơi chút thôi."

"Đàn ông không phải đều như vậy sao, chỉ cần về nhà là được rồi."

"...."

Lý Hàn Dương lúc này đang vắt kiệt não suy nghĩ xem phải an ủi vị oán phu nơi khuê phòng này như thế nào, "Hai người vốn là liên hôn không tình yêu, không cần phải quá..."

Tút------

Lời của Lý Hàn Dương còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị cúp ngang.

Ở một thành phố khác, Lâm Quỳnh ngồi trên chiếc xe cá mập nhỏ, ngủ gật gà gật gù, Vương Trình thỉnh thoảng lại trò chuyện với cậu vài câu, nhưng cậu toàn mơ mơ hồ hồ đáp lại.

Đến khách sạn, dừng xe xong, Vương Trình nhìn qua mới phát hiện trong tay cậu còn đang ôm gì đó, cái tên nhóc này cũng tham ghê.

Vương Trình vỗ vỗ lên má cậu, "Lâm Quỳnh, tỉnh nào, đến nơi rồi."

Lâm Quỳnh mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, sau đó, ánh mắt mờ mịt, "Đánh người không được đánh mặt."

"...."

Lâm Quỳnh xuống xe, nhìn thấy trong tay cậu còn đang ôm gì đó, không khỏi tò mò, Vương Trình mở miệng, "Cậu ôm cái gì vậy?"

Vừa hỏi xong câu này thì Lâm Quỳnh liền tỉnh táo lại, ngẩng cao đầu như đang tái hiện cảnh trong bộ phim Vua sư tử kinh điển.

"..." Nhìn đồ trong tay cậu, Vương Trình, "Bí rợ?"

Lâm Quỳnh chỉnh lại, "Xoài."

Vương Trình kinh ngạc, "Cậu lấy đâu ra cả đống xoài này vậy?"

Lâm Quỳnh tự hào ngẩng cao đầu, "Đương nhiên là mua rồi."

Vương Trình thắc mắc, "Câu mua ở đâu, sao tôi lại không biết?"

Cả một quãng đường cậu đều ngủ như heo chết, đừng nói là vào cửa hàng trái cây, mí mắt còn không thèm mở lấy một lần.

"Quán bar á." Lâm Quỳnh giơ túi xoài nặng trịch lên đỉnh đầu, "Lúc tôi ăn trái cây thấy nó ngọt, nên mới hỏi người trong quán bar xem có bán không, trùng hợp là có nên tôi mua luôn."

Vương Trình lập tức dựng đứng chân mày, "Cậu mua nó làm gì?"

"Ăn chưa đủ à?"

Lâm Quỳnh mới ngủ dậy nên còn chút mơ hồ, cười ngu, "Tôi nếm thấy ngọt, muốn mang về cho Hành Vân nếm thử."

Gió đêm mùa hạ thổi mái tóc của chàng thanh niên bay bay, nụ cười chân thành và thật thà kia càng thêm rực rỡ.

"Hành Vân là ai?"

Vương Trình: "Bạn cậu hả?"

Lâm Quỳnh: "Chồng tôi."

Chân mày Vương Trình giật mạnh, "Cậu mua cho lão biến... À không, cậu mua về cho hắn ta làm gì, hắn giàu như vậy, có cái gì mà chưa từng ăn cơ chứ."

Lâm Quỳnh bị câu nói thật lòng này làm cho sững người, cậu quả là nghĩ nhiều rồi.

Tiềm thức nói với cậu rằng, thứ này vừa thơm, vừa ngọt, giống như mật vậy, cậu muốn mang về cho người ta nếm thử.

Nhưng đối phương hình như nói cũng không sai, Phó Hành Vân giàu như vậy, thứ mà anh đã từng ăn chắc là nhiều lắm.

Vương Trình mặt đầy bất lực nhìn cậu, "Cậu đừng đội nó nữa, lát nữa lại dập mất"

"Không đâu, phục vụ quán bar nói loại xoài này để được cả tuần đó."

Vương Trình: "Tôi nói cái đầu của cậu á."

"...."

Lâm Quỳnh lặng lẽ bỏ túi xoài xuống, hình như hơi buồn buồn.

Lâm Quỳnh về tới khách sạn liền đi tắm, đúng lúc cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Khuôn mặt sốt sắng của Vương Trình xuất hiện: "Sổ ghi chú của tôi có ở đây không?"

"Không tìm thấy đâu hết."

Bên trong có không ít thông tin liên lạc của người trong ngành.

Lâm Quỳnh cũng không biết nó ở đâu, lùi lại vài bước để người vào trong, "Anh vào tìm đi, tôi đi tắm cái."

Vương Trình tìm đồ, không thèm ngẩng đầu lên, "Ok, cậu đi đi."

Hắn cúi đầu tìm đồ, bên tai vang lên tiếng rung rì rì.

Không phải hắn muốn nhìn lén đâu, là màn hình điện thoại của đối phương tự nhiên sáng lên nha.

Hành Vân: "Cậu ở đâu?"

Tiêu!

Đây không phải lão biến thái kia sao?

Bây giờ đã hơn 12 giờ đêm rồi mà còn gọi điện kiểm tra, Vương Trình cầm điện thoại lên, nhất thời có chút căng thẳng, cuối cùng để lại chỗ cũ, không quan tâm.

Sau đó, khi đang định đặt điện thoại xuống, đối phương liền gọi điện thoại đến.

Tiếng chuông và tiếng rung của điện thoại làm da đầu hắn tê rần, Vương Trình vội vàng đặt điện thoại xuống, lại không cẩn thận bấm bắt máy.

"Đù móa!"

Miệng không khống chế được mà thốt ra một câu.

Giọng nói của người đàn ông xa lạ ở đầu dây bên kia làm Phó Hành Vân nhíu mày.

Vương Trình vội vàng bấm cúp máy.

Cuộc gọi kéo dài ba giây kết thúc ở đây...

Vương Trình chột dạ đặt điện thoại xuống, cũng không biết đối phương có nghe thấy giọng hắn không.

Vì chột dạ mà Vương Trình không ở trong phòng đợi Lâm Quỳnh ra nữa.

Khi cậu đi ra ngoài, liền nhìn thấy Vương Trình ngồi trong phòng khách, "Tìm được sổ ghi chú chưa?"

"Tìm được rồi" Vương Trình ấp úng nói, "Cái đó?"

"Cái gì?"

"Vừa rồi vị kia nhà cậu gọi điện đến, tôi không cẩn thận bắt máy rồi."

Lâm Quỳnh có chút kinh ngạc, "Muộn như vậy sao?"

Vương Trình gật đầu.

"Vậy anh đã nói gì với anh ấy rồi?"

Vương Trình chột dạ, "Bỏ đi."

Lâm Quỳnh tò mò, "Nói cái gì rồi?"

"Đù móa..."

"...."

Vương Trình: "Cậu có muốn gọi lại cho hắn ta không, tránh để hắn hiểu lầm."

Lâm Quỳnh suy nghĩ một lúc, "Để tôi coi giờ rồi gọi lại cho anh ấy, anh cũng về nghỉ ngơi đi."

Sau khi người rời đi, Lâm Quỳnh nằm trên giường gọi lại cho anh, ai ngờ đầu dây bên kia không ai bắt máy.

Lâm Quỳnh xem giờ, không còn sớm nữa, chắc là ngủ rồi, cũng không để trong lòng.

Hôm sau, hai người Lâm Quỳnh và Vương Trình thức dậy từ sáng sớm, chuẩn bị về Lâm Nghi.

Khi đi ra khỏi khách sạn lại trùng hợp gặp nhiếp ảnh gia vạm vỡ.

"Anh trai, anh phải về rồi hả?"

Lâm Quỳnh gật đầu, "Ừm."

Nhiếp ảnh gia vạm vỡ nghe xong liền tiến lên phía trước ôm chặt cậu, "Anh trai, tháng sau gặp nhé."

Lâm Quỳnh suýt chút nữa bị người ta siết đến gãy đôi người, vỗ vỗ bờ vai vạm vỡ kia, "Nhớ phải tin tưởng bản thân mình, khụ khụ..."

Khi hai người lái xe về tới Lâm Nghi còn chưa tới chín giờ sáng.

Lâm Quỳnh ôm túi xoài đi vào nhà, "Hành Vân!"

"Tôi về rồi đây!"

Nhưng trong phòng khách căn bản không có ai.

Lâm Quỳnh đi thẳng một đường lên lầu ba, quần áo cũng không thèm thay, đi thẳng qua thư phòng.

Chỉ thấy anh đang ngồi bên bàn đọc sách, vẻ mặt suy tư hiếm thấy.

Lâm Quỳnh giống như chim bay về tổ vậy, vỗ cánh bay đến bên anh.

"Hành Vân, tôi về rồi nè, không có anh bên cạnh mà ngày dài như năm."

Người đàn ông liếc mắt qua nhìn cậu một cái, lạnh nhạt mở miệng "ừm" một tiếng.

Lâm Quỳnh:?

"Tâm trạng không tốt?"

Phó Hành Vân ngắn gọn, dứt khoát, "Không."

Lâm Quỳnh sáp đầu tới trước mặt anh, "Có thật là không không?"

Phó Hành Vân lặp lại lần nữa, "Không."

"Được thôi." Lâm Quỳnh xua xua tay, "Anh cầm sách ngược."

"...."

Mặc dù đối phương không nói, nhưng Lâm Quỳnh có thể cảm nhận được rằng tâm trạng đối phương không tốt, mặt đen như đít nồi ba ngày không chà vậy, cậu chỉ mới nhìn thấy một lần duy nhất vào ngày kết hôn thôi.

Lâm Quỳnh nghiêng đầu, "Sao lại không vui thế?"

Phó Hành Vân lúc này mới nhìn cậu, "Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?"

Lâm Quỳnh kinh ngạc, "Anh muốn biết thật hả?"

Người đàn ông đen mặt gật đầu.

Một giây sau liền thấy Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, "Mấy năm không gặp, hơi bị nhớ anh."

Phó Hành Vân hít sâu một hơi, "Cậu tối hôm qua đi đâu, làm gì rồi?"

Nếu như để đối phương biết cậu ra ngoài ăn chơi thì tiêu mất, Lâm Quỳnh trợn mắt nói dối, "Tăng ca."

Phó Hành Vân: "Thật sao?"

Lâm Quỳnh nuốt một ngụm nước miếng, chột dạ nói: "Thật mà."


Một giây sau, người đàn ông lấy điện thoại ra, "Vậy đây là cái gì?"


Trên màn hình có một tấm ảnh, trong ảnh không phải là ai khác, chính là Lâm Quỳnh và nhiếp ảnh gia vạm vỡ.


Lâm Quỳnh:!!!


Phó Hành Vân cười lạnh, "Nhét tôi trong trống, bỏ hắn dưới chăn đúng không!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK