Nhưng biệt thự lớn đến mức có thể đánh golf được, cho dù có dừng ở hầm xe thì vẫn cách nhà một khoảng cách nhất định.
Lâm Quỳnh dừng xe lại, sau đó tháo dây an toàn, bắt đầu cởi quần áo.
Phó Hành Vân nhìn cậu, "Cậu làm gì vậy?"
Lâm Quỳnh cởi áo khoác ra, "Cởi đồ đó."
Không nhìn ra sao?
"...." Phó Hành Vân: "Cậu cởi đồ làm gì?"
Lần này Lâm Quỳnh không trả lời, mà trực tiếp nghiêng người qua cởi nút áo khoác ngoài trên người anh.
Nửa thân trên của chàng thanh niên đều nghiêng về phía trước, cái đầu bông xù chuyển động loạn xạ trước mắt, sợi tóc đen dày thỉnh thoảng lại quét qua cằm anh.
Phó Hành Vân nhíu mày ngước cằm lên, mà sợi tóc lại thuận thế quét qua hầu kết anh.
Phó Hành Vân nhìn người trước mặt, hàm răng nghiến chặt, "Cậu làm cái gì vậy!"
Lâm Quỳnh nghe xong khẽ ngẩng đầu lên, chớp mắt hai cái, "Cởi đồ đó"
Không nhìn ra sao?
"...."
Cô nam quả nam bị nhốt trong xe còn cởi quần áo, thật sự quá vi diệu.
"Cậu buông tay ra."
Phó Hành Vân giơ tay muốn ngăn lại, ai ngờ lại bị Lâm Quỳnh gạt ra, "Đừng quậy."
Nói rồi tiếp tục cúi đầu tập trung tinh thần cởi nút áo.
Mặt Phó Hành Vân hóa đá, hít sâu một hơi, "Cậu rốt cuộc muốn làm gì hả?!"
Lời vừa nói xong, trên đầu liền bị chiếc áo mới vừa cởi ra phủ lên.
Sau đó Lâm Quỳnh lại tìm một chiếc áo khác mà mình vừa mới cởi xuống, bắt đầu đắp lên chân Phó Hành Vân.
Hàng lông mày nhíu chặt của Phó Hành Vân khẽ nhướng, cũng không ý thức được mục đích việc làm này của đối phương.
"Cầm đi, tôi không cần."
Lâm Quỳnh không thèm nhìn anh lấy một cái, tiếp tục động tác.
Phó Hành Vân nhíu mày: "Cậu không nghe tôi nói gì sao."
Lâm Quỳnh thành thật mở miệng, "Nghe thấy rồi."
Phó Hành Vân: "Sao cậu không dừng lại?"
"Bởi vì ông đây viết đạo đức kinh."
Phó Hành Vân: "Gì cơ?"
Lâm Quỳnh chợt bừng tỉnh: "Không có gì, không phải muốn về sao, tôi sợ anh dầm mưa ướt."
Phó Hành Vân giơ tay muốn muốn kéo chiếc áo trên đùi ra, "Không cần thiết."
Lâm Quỳnh ghì tay anh lại, "Sao lại không cần, chân anh bây giờ còn chưa khỏe, trời mưa chắc chắn sẽ đau, nếu như bây giờ không chú ý, đợi sau này hồi phục rồi lưu lại di chứng thì phải làm sao."
Lời đối phương vừa mới nói xong, sắc mặt Phó Hành Vân liền lạnh đi, "Không cần thiết, lấy áo ra."
Ai ngờ đối phương không những không lấy ra mà còn đắp thêm lên chân.
Chân anh căn bản không cảm nhận được động tác của đối phương, không biết là do trời mưa làm người ta kiềm nén đến bức bối, hay do động tác vụn vặt của người trước mắt làm anh thấy phiền lòng, trong lòng đột nhiên bùng lên một cơn giận.
Phó Hành Vân đen mặt, "Tôi nói không cần, cậu không hiểu hả?!"
Đối phương đột nhiên lớn tiếng làm Lâm Quỳnh giật mình, giống như một chú chuột hamster bị người ta dọa sợ, hạt dưa trong tay rơi luôn xuống đất.
Lâm Quỳnh nhìn thiếu niên phản nghịch gần ba mươi tuổi trước mặt, bĩu môi, "Anh hung dữ như vậy làm gì?"
Hung dữ, không có đầu óc.
Phó Hành Vân nghiêng đầu qua chỗ khác, không nhìn cậu.
Lâm Quỳnh cũng không để bụng, dù sao thì đôi phương phản nghịch cũng đâu phải chuyện mới một hai ngày.
Sau đó mở cửa xuống xe, từ cốp xe lấy xe lăn của anh ra, hai người bây giờ ở trong hầm xe còn đỡ, nhìn cơn mưa nặng hạt bên ngoài hầm xe, Lâm Quỳnh không khỏi nuốt nước miếng.
Lâm Quỳnh hít sâu một hơi, nhìn Phó Hành Vân muốn kéo quần áo xuống đưa lại cho mình, cậu vội vàng đắp lên lại cho anh, đồng thời uy hiếp, dọa nạt: "Anh mà kéo áo xuống, tôi sẽ bỏ ảnh lại trong mưa."
Phó Hành Vân nhìn cậu.
Lâm Quỳnh có chút đắc ý.
Biết sợ rồi chứ gì.
Một giây sau liền thấy người đàn ông giơ tay lên vứt áo trên đùi đi.
Lâm Quỳnh:....
Cuối cùng Lâm Quỳnh đắp lại lên đùi Phó Hành Vân, tiện thể quấn chặt tay anh lại luôn, lúc này mới chịu yên, nhưng trong đôi mắt kia lại đầy phẫn nộ.
Cậu nuốt nước miếng, cậu biết lão âm binh này chắc chắn sẽ ghi tên cậu vào sổ sinh tử, nếu như là trước đây thì dù có cho cậu mười lá gan, cậu cũng không dám trói anh lại, nhưng lúc này là trường hợp đặc biệt.
Lâm Quỳnh thở dài hệt như một người cha, hi vọng thiếu niên phản nghịch lầm lỡ gần ba mươi tuổi là anh sau này có thể hiểu được nỗi khổ tâm của cậu.
Sau đó Lâm Quỳnh chạy nhanh một mạch vào biệt thự, nhưng dù có chạy nhanh thế nào thì hai người cũng sắp bị mưa làm ướt như chuột lụt.
Lâm Quỳnh cúi người cởi mấy chiếc áo quấn trên người người đàn ông ra, cũng may quần anh chưa bị ướt.
Nước mưa theo mái tóc nhỏ giọt xuống trán, thỉnh thoảng còn chảy qua khóe mắt, Lâm Quỳnh khẽ nhăn mặt, sau đó giống như một chú chó rũ lông mà rũ tóc.
Phó Hành Vân bị rũ một mặt toàn nước:....
Lâm Quỳnh nhìn rồi gãi gãi đầu, "Ngại ghê, tôi không cố ý."
Nhưng đối phương lại lạnh mặt, hiển nhiên là vẫn đang tức giận, sau đó quay xe lăn lên lầu.
Thấy đối phương làm mặt lạnh, Lâm Quỳnh nhất thời không rõ trong lòng là cảm xúc gì.
Cả người cậu ướt như chuột lụt, đối phương không nói một tiếng cảm ơn thì thôi đi, còn giận nữa chứ.
Thật là đứa con bất hiếu!
Sau đó tức giận lên lầu tắm rửa, cầu thang bị đạp mạnh vang lên âm thanh nặng nề, khi đi qua trước cửa phòng Phó Hành Vân còn cố tình dùng sức hơn.
Phó Hành Vân nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, đưa mắt nhìn chân mình, ánh mắt u ám đến đáng sợ.
Cơn tức giận trong xe không sao nói rõ được, nhưng trong lòng anh lại vô cùng rõ ràng.
Chân anh không khỏe lên được nữa rồi.
Lâm Quỳnh tắm xong thì làm bữa tối, sau đó đứng trước cửa phòng Phó Hành Vân, có chút do dự.
Cuối cùng dùng phương thức làm hòa mà tất cả người lớn vẫn hay làm sau khi cãi nhau với con trẻ, "Ra ngoài ăn cơm thôi."
Phó Hành Vân nghe thấy tiếng động ngoài cửa, bàn tay đang nắm chặt dần thả lỏng, nhớ tới vẻ mặt sợ hãi của đối phương khi ở trong xe, chầm chậm thở hắt ra một hơi.
Lúc nãy giọng điệu của anh quả thực không được tốt.
Phó Hành Vân xuống lầu, đi đến phòng ăn, nhìn bóng dáng bận rộn bưng đồ ăn của Lâm Quỳnh.
"Cái đó..."
Lâm Quỳnh quay đầu nhìn anh, "Cái gì?"
Người đàn ông khẽ ho, ánh mắt quét qua bàn ăn, chỉ thấy một mảng màu xanh mơn mởn.
Phó Hành Vân:....
Lâm Quỳnh cuối cùng đặt một đĩa rau xào xanh mướt lên bàn, sau đó cười với anh: "Ăn đi."
"Hôm nay làm nhiều món, anh ăn nhiều một chút."
Nói rồi gắp cho anh một đũa từ trên bàn ăn toàn là món chay.
Phó Hành Vân:....
Cậu chắn chắn là cố ý.
Cả một bữa cơm hai người không giao lưu gì với nhau, nhưng mùi thuốc súng lại nồng nặc.
Nếu như là bình thường thì Lâm Quỳnh căn bản không dám làm như vậy, đắc tội phản diện là chuyện căn bản không dám nghĩ tới, bây giờ như thế này rõ ràng là bị chọc tức đến điên rồi.
Sau bữa cơm, hai người giải tán trong không vui.
Đã thì có đã đó, nhưng trong lòng Lâm Quỳnh vẫn có chút sợ hãi, ban đêm, Lâm Quỳnh đã tắm rửa, giống như lãnh đạo đi thị sát tiến vào phòng Phó Hành Vân.
Ban đầu vốn muốn cúi đầu, nhưng cái đầu cao ngạo kia không cho phép cậu cúi đầu.
Lúc này Phó Hành Vân đã nằm trên giường, đầu giường đặt một quyển sách, thấy người đi vào, lạnh lùng mở giọng, "Cậu đến đây làm gì?"
Lời nói mềm mỏng gì đó theo nước miếng trôi tuột xuống dưới, Lâm Quỳnh học theo giọng điệu của đối phương, "Đến xem xem anh có ngủ cho đàng hoàng không."
Nói rồi nhìn cái chân lộ ra bên ngoài của anh, tiện tay kéo chăn đắp lên.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của người ta, Lâm Quỳnh cũng ngượng mặt nói: "Nhìn cái gì!"
"Người gì đã lớn vậy rồi mà còn không biết đắp chăn cho đàng hoàng, muốn nửa đêm bị cóng chết hả?!"
Nói xong còn cực kì oai phong mà vỗ vỗ lên chăn người ta rồi mới quay người rời đi, bóng lưng cực kì cao ngạo, giống như đang nói rằng tôi chỉ sống một ngày hôm nay thôi.
Phó Hành Vân nghiến răng, nhất thời cảm thấy lời Lâm Quỳnh căn bản không hề thuyết phục.
Giữa mùa hè sao có thể chết cóng chứ....
Vì chiến tranh lạnh mà sáng sóm hôm sau Lâm Quỳnh dùng cách thức của mình để thể hiện sự bất mãn với Phó Hành Vân, chính là, không làm bữa sáng cho đối phương.
Trước đây Lâm Quỳnh dậy sớm là nhờ đồng hồ sinh học, hôm nay sau khi Lâm Quỳnh mở mắt ra lúc sáu giờ mới phát hiện, buổi sáng ngoài việc nấu ăn ra thì còn rất nhiều chuyện có thể làm, ví dụ như ngủ nướng thêm chút nữa.
Mãi đến trưa mới bò dậy khỏi giường, nghĩ rằng đối phương chắc đã biết được sự lợi hại của mình, nấu cơm trưa xong liền đi gọi người, "Ra ngoài ăn cơm thôi."
Ai ngờ giọng nói bực bội của đối phương từ trong phòng truyền ra, "Không ăn."
Khá lắm, người đàn ông kia, anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.
Vào bữa tối, Lâm Quỳnh cũng không nấu gì nhiều, mà nấu hai bát mì trứng gà.
Tính thử thì Phó Hành Vân đã một ngày không ăn gì rồi, sau khi hít sâu một hơi, nghĩ tới sau này còn cần tiền của người ta, Lâm Quỳnh treo nụ cười trên mặt đi vào thư phòng.
Lần này ngữ khí hòa hoãn hơn rất nhiều, "Hành Vân."
Bàn tay vốn đang viết của Phó Hành Vân dừng lại, mực đen để lại một dấu vết trên trang giấy trắng tinh.
Sau đó ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Chuyện gì."
Lâm Quỳnh nở một nụ cười thương mại, "Ăn cơm thôi."
Phó Hành Vân nhìn rồi nói, "Không ăn."
"Tại sao?"
"Không có tại sao cả."
Lâm Quỳnh nhìn anh, nhất thời tức đến mức muốn đấm cho người ta hai phát, sau đó giả vờ cười: "Anh không phải còn đang giận dỗi đó chứ."
Bị người ta nói trúng tim đen, Phó Hành Vân im lặng một lúc mới bực bội mở miệng, "Không có."
Không có cái rắm á.
Lâm Quỳnh giảo mồm, "Vậy thì xuống ăn cơm."
Phó Hành Vân nhớ đến nguyên bàn đồ chay hôm qua, lập tức không còn chút khẩu vị, sau đó không mặn không nhạt nói: "Không đói."
Được!
Được lắm!
Rất là được!
Lâm Quỳnh hít sâu một hơi muốn rời đi, nhưng lại cảm thấy trực tiếp đi như vậy không có chút khí thế nào.
Sau đó hung dữ nói: "Anh không ăn cũng được, đúng lúc tôi cũng không nấu phần anh."
Lát nữa xuống dưới cậu sẽ ăn sạch hai tô mì kia!
Phó Hành Vân ngẩng đầu nhìn cậu, răng cửa rõ ràng đang nghiến chặt.
Lâm Quỳnh ngước cổ lên, "Dù sao cũng là cơ thể của anh, không ăn rồi đói cũng không phải tôi."
"Cậu..."
"Cậu cái gì, đợi đến khi anh đói rồi bệnh ra đó tôi cũng không hầu hạ anh đâu, tôi... Tôi mang tiền của anh đi bao thằng khác, ở nhà của anh, xài tiền của anh, cắm sừng anh!"
Phó Hành Vân đen mặt, từ trong kẽ răng phun ra hai chữ, "Lâm Quỳnh!"
Lâm Quỳnh: "Làm gì!"
"Đây mới là lời thật lòng của cậu chứ gì!"
Trước đây còn nói cái gì mà vì yêu nên mới kết hôn với anh, căn bản chỉ là lừa anh thôi.
Lâm Quỳnh nhìn anh, cục tức trong lòng không kiềm nén được nữa.
Chết thì chết thôi, sống hai kiếp khổ gì cũng trải qua rồi, còn không trút hết ra cũng sẽ bị Phó Hành Vân làm tức chết, cậu sớm muộn gì cũng bị ép chết.
Sau này có càng nhiều tiền hơn nữa thì sao chứ, chết cũng không thể mang theo, ngàn vàng khó mua được niềm vui!
"Không sai, tôi muốn làm như vậy lâu lắm rồi đó, tôi chỉ đợi một ngày nào đó anh nằm liệt giường, tôi sẽ mang tiền của anh đi chơi bời."
Phó Hành Vân nghiến răng, "Được lắm, tôi trước đây lại không nhìn ra cậu còn có tâm tư này."
"Tâm tư của tôi còn nhiều lắm!"
Lâm Quỳnh: "Tôi đi quán bar, đi ăn chơi, cả đêm không về!"
"Tôi muốn đi phạm toàn bộ những lỗi lầm mà tất cả đàn ông trên đời này đều phạm phải!"
Lâm Quỳnh còn cảm thấy chưa đủ, nghênh mặt nói tiếp: "Đợi anh già không cử động nổi nữa, tôi sẽ đẩy anh vào công viên, xem tôi và những bạn già khác nhảy quảng trường!"