• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cậu!"

Người đàn ông tức giận đến đỉnh điểm.

Lâm Quỳnh nghênh mặt, hung dữ nhìn anh, nói xong trong lòng sảng khoái không ít, sau đó quay người định xuống lầu ăn hết hai tô mì trứng kia.

Phó Hành Vân nhất thời giận dữ, cầm điện thoại trên bàn gọi vào một số điện thoại nào đó.

Thư ký ở đầu dây bên kia đang tham gia tiệc công ty nhất thời có chút bất ngờ, buổi họp hôm nay không phải đã kết thúc rồi sao?

Đồng nghiệp ngồi kế bên thấy vậy, dùng khẩu hình hỏi. "Ai vậy?"

Màn hình cuộc gọi đến của thư ký sáng lên.

Sau đó cũng không dám chậm trễ, nhấn bắt máy, "Ông chủ."

Giọng nói của người đàn ông đầy tức giận, "Tới đây đón tôi."

Thư ký nhất thời trừng lớn mắt, nhìn bầu trời tối đen như mực, đã sáu giờ tối rồi đó.

"Ông chủ muốn đi đâu vậy?"

Phó Hành Vân bị chọc tức, nhất thời hơi thở có chút không ổn định, "Đâu cũng được, bây giờ đến đón tôi ngay."

Thư ký nghe ra tâm trạng hiện tại của boss không bình tĩnh, "Ông chủ, trong nhà anh xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Ống nước vỡ rồi, hay gas bị xì?

Phó Hành Vân nhớ lại lời Lâm Quỳnh đã nói, tức thành con cá nóc luôn, tất cả lý trí nhất thời đứt đoạn, "Cậu ấy muốn tìm trai bao, tôi nhường chỗ cho cậu ấy."

Không nói thì thôi, vừa nói đã làm người ta giật mình.

Thư ký nhất thời trừng lớn mắt, cậu ấy mà anh đang ám chỉ là ai, đầu thư ký tự động nhảy số, ngoài Lâm Quỳnh mới kết hôn với ông chủ cách đây không lâu ra thì còn có ai vào đây nữa.

Nhất thời kinh ngạc muốn rớt cả hàm xuống đất.

Đối phương vậy mà lại muốn tìm trai bao ngay trước mặt ông chủ!

Thế này... Cũng quá thẳng thắn rồi đó.

Hà tất phải vậy sao?!

Lẽ nào ngoại hình của ông chủ nhà y không giống trai bao sao?

Điện thoại khó tránh khỏi việc lọt tiếng ra bên ngoài, đồng nghiệp kế bên nghe xong cũng kinh ngạc đến rớt cằm.

Máu bà tám cháy phừng phừng, nói bằng khẩu hình.


"Ông chủ?"

"Cắm sừng!"

Thư ký thấy vậy vội vàng vỗ một cái vào sau gáy người kia, đối phương đị đánh đành phải nghiến răng cam chịu, sau đó chỉ thấy y giơ tay lên che loa điện thoại đi, nhỏ giọng dạy dỗ, "Nói đúng còn nói to!"

Đồng nghiệp:....

Sau đó nghe máy tiếp, "Ông chủ, anh cãi nhau với Lâm tiên sinh sao?"

Phó Hành Vân hít sâu một hơi, "Cậu ấy không hiểu lý lẽ."

Được, chính là cãi nhau.

Nhìn dáng vẻ này chắc chắn là cãi không thắng nên mới quậy phá, đòi bỏ nhà đi.

Nhưng mối hôn nhân của ông chủ và Lâm tiên sinh không phải là sự sắp đặt phong kiến sao?

Liên hôn còn có thể cãi nhau vì tình cảm?

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, thư ký sắp xếp lại từ ngữ, khuyên ngăn: "Ông chủ và Lâm tiên sinh cãi nhau, lời đối phương nói chắc chỉ là nhất thời...."

Giọng nói đầy tức giận của Phó Hành Vân từ đầu dây bên kia truyền đến, "Lời thật lòng."

Thư ký:....

"Cũng có thể là Lâm tiên sinh vì tức giận nên mới nói những lời như vậy thì sao?"

"Ai lúc cãi nhau mà không nói vài câu tổn thương người khác chứ?"

Phó Hành Vân: "Tôi."

Thư ký:....

Cứ cho đối phương một cái bục đi xuống, đối phương lại một cước đạp nát ngay.

Thư ký im lặng một lúc rồi mới mở miệng hỏi, "Ông chủ, tôi có thể biết anh và Lâm tiên sinh vì sao lại cãi nhau không?"

Phó Hành Vân không chút nghĩ ngợi, "Tôi không ăn cơm cậu ấy nấu."

"...." Thư ký nghĩ theo chiều hướng xấu nhất, "Cậu ấy cho anh ăn cơm thiu hả?"

"Không."

Phó Hành Vân im lặng một lúc, "Cậu ấy cho tôi ăn chay."

"...."

Móa nó, anh là học sinh tiểu học hả?

"Sau đó Lâm tiên sinh liền nói sẽ đi tìm trai bao?"

"Ừm."

Một nốt trầm.

Thư ký nhất thời không biết nên sắp xếp từ ngữ thế nào, một tên cẩu độc thân như anh lại phải nửa đêm đốt đèn làm quân sư tư vấn tình cảm cho cấp trên.

"Ông chủ, lời Lâm tiên sinh nói khi tức giận có thể không phải là lời thật lòng đâu, anh đừng xem là thật mà để trong lòng."

Mà đối phương như không nghe lọt tai, máu học sinh tiểu học nổi lên, "Bây giờ đến đón tôi."

Thấy thuận không được...

Vậy thì chỉ có thể đi con đường ngược lại.

Thư ký căng da đầu, quay ngược lại công kích, "Ông chủ, bây giờ nếu như anh bỏ nhà... Không phải, nếu như anh bầy giờ đi rồi, không phải là đang làm theo ý muốn của Lâm tiên sinh sao, cậu ấy sau này chắc chắn sẽ càng thêm nổi loạn."

Quả nhiên lời này vừa nói ra, đối phương liền trầm mặc.

"Ông chủ, anh là chủ của một gia đình đó, trong nhà vẫn là anh nói cái gì thì là cái đó, Lâm tiên sinh có gan gì mà dám đi tìm trai bao!"

Phó Hành Vân: "Tim gấu gan báo."

"...."

"Cho dù có tìm, cũng tìm không ra ai ưu tú hơn, nhiều tiền hơn anh được."

"Cho dù cậu ấy có tìm được, cũng chẳng qua là thế thân của anh mà thôi."

Thư ký dùng hết tài ăn nói của mình mới có thể che mắt được, một giây sau, giọng nói buồn bực từ đầu dây bên kia truyền đến, "Không phải cậu đã nói cậu ấy nói đi tìm trai bao chỉ là lời nói khi tức giận thôi sao?"

Thư ký:....

Vậy anh còn nói cái cục c*t á!!!

Thư ký hít sâu một hơi, dù sao cũng lấy lương của người ta, nếu không thì có thể làm sao, còn có thể không làm nữa sao?

"Đương nhiên là lời khi tức giận, những gì tôi nói vừa rồi là giả thiết."

Sau gần nửa tiếng tư vấn tâm lý, cuộc điện thoại này mới đi đến hồi kết.

Thư ký cúp máy xong liền thở phào nhẹ nhõm.

Đồng nghiệp xung quanh có chút hiếu kì, "Sao rồi, sao rồi, ông chủ nói gì."

Thư ký uống một ngụm nước cho ấm giọng, nhưng cũng thời thời khắc khắc bảo vệ tôn nghiêm của ông chủ.

"Đương nhiên là Lâm tiên sinh xin lỗi rồi!"

"Thật sao?"

"Đương nhiên" Thư ký căng da đầu, "Ban nãy nói chuyện điện thoại được một nửa thì Lâm tiên sinh đã đến níu kéo ông chủ rồi, còn rơi nước mắt nữa."

Đồng nghiệp có chút nghi hoặc, "Lâm tiên sinh không phải muốn đi tìm trai bao sao?"

"Sao có thể chứ" Thư ký nháy mắt, "Đó là Lâm tiên sinh muốn tìm cho ông chủ."

Đoàng!

Đây là cái quan hệ rối rắm gì vậy!

Bọn họ có một ấn tượng rất rập khuôn đối với người vợ nam mà ông chủ mới cưới về này, là một tên mắc bệnh hoàng tử, vừa ngu ngốc, vừa xấu xa, bây giờ xem ra còn là một người biết co biết duỗi.

Lâm Quỳnh sau khi xuống lầu liền đi tới phòng ăn, hút rột rột bát mì trứng.

Ăn xong một tô đã cảm thấy bụng hơi trướng rồi, nhưng vẫn cố chấp cầm lấy bát mì nấu cho Phó Hành Vân ở đối diện ngồi ăn tiếp.

Ăn xong thật sự là quá trướng, lấy tay xoa xoa bụng, nằm phơi người trên ghế, bất động.

Cậu cũng không còn trẻ nữa.

Ban đầu khi cậu đi ăn xin, một lần có thể ăn năm bát cơm.

Lâm Quỳnh nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, đèn pha lê làm người ta chói mắt, nhưng ăn xong thì đầu óc có chút chậm chạp, nhất thời giống như đứng máy vậy.

Một lúc sau mới giật mình tỉnh táo lại.

Tiêu!

Lúc nãy cậu nói gì với Phó Hành Vân vậy chứ!!!

Cậu còn cần cái mạng này nữa không?

Rốt cuộc là ai cho cậu dũng khí vậy.

Ánh mắt Lâm Quỳnh đờ đẫn, lúc nãy ở trước mặt người đàn ông kia dũng cảm bao nhiêu, giờ nghĩ lại càng sợ hãi bấy nhiêu.

Nhất thời trong lòng tự mắng mình là đồ ngu ngốc.

Những lời ban nãy đủ để cậu chết mười bảy, mười tám lần rồi, Lâm Quỳnh ngồi bên bàn ăn một lúc mới đứng dậy.

Đại trượng phu phải biết co biết duỗi, xin lỗi cái thôi có gì to tát đâu.

Sau đó ưỡn ngực, oai phong, hùng dũng đi lên lầu, gõ cửa, "Có đó không?"

Phó Hành Vân nhìn mấy nét vẽ rối loạn trên tờ giấy trước mặt, lạnh lùng mở miệng, "Có!"

Giọng điệu của đối phương không được tốt, mặc dù cơn tức giận của Lâm Quỳnh đã được lý trí đánh tan đi một nửa, nhưng trong lòng vẫn còn dư âm của cơn giận.

Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy đối phương xụ mặt, nhất thời mấy lời mềm mỏng gì đó không thốt ra khỏi miệng được.

Phó Hành Vân ngước mắt nhìn cậu, đối phương tới đây có thể nói là xuống nước trước, nhưng Lâm Quỳnh sau khi đi vào thì cứ chậm chạp mãi không nói gì, anh không nhịn được mở miệng, "Chuyện gì?"

Giọng nói của anh lạnh lùng, trong đó còn thể hiện sự mất kiên nhẫn.

Lâm Quỳnh hít sâu một hơi.

Mình không giận, mình không giận.

Đại trượng phu biết co biết duỗi.

Sau đó lại một lần nữa nhìn khuôn mặt đẹp trai của đối phương.

Lâm Quỳnh: Xin lỗi nhé, bây giờ chỉ cần nhìn thấy bản mặt này thì cậu lại trào một bụng tức.

:)

Nhất thời khung cảnh trở nên gượng gạo.

Sau cuộc điện thoại lúc nãy, Phó Hành Vân đã tìm lại được vài phần lý trí, "Lâm Quỳnh...."

Lời của anh còn chưa nói xong, một giây sau liền nghe cậu mở miệng.

"Tôi bây giờ vẫn đang tức giận, anh đợi chút nữa tôi bớt giận rồi lại đến dỗ tôi."

Nói rồi quay người ra khỏi thư phòng.

Phó Hành Vân:....

Lâm Quỳnh sau khi bình thường trở lại lại một lần nữa lên lầu ba, lần này thư phòng không có người, Lâm Quỳnh trực tiếp đến phòng Phó Hành Vân.

Khung cảnh gần như giống hệt hôm qua, Phó Hành Vân đang ngồi dựa trên giường, bên đầu giường có một cuốn sách.

Lâm Quỳnh chuẩn bị tâm lý, nở một nụ cười, đi đến, "Hành Vân."

Anh nhìn cậu một cái.

Lâm Quỳnh giả vờ cười: "Còn tức giận sao, xuống ăn cơm đi."

"Không đi."

"Vậy sao được!"

Lâm Quỳnh rất nghiêm túc, "Tối sẽ mơ thấy ác mộng đó."

"....' Phó Hành Vân làm mặt lạnh, "Không phải cậu không nấu phần tôi sao?"

Toàn thân Lâm Quỳnh hóa đá, "Nói bậy, tôi yêu anh như vậy, sao có thể không nấu cơm cho anh chứ."

Phó Hành Vân nhìn Lâm Quỳnh, "Không phải cậu nói chờ tôi đói đến ngã bệnh rồi sẽ đi tìm trai bao sao?"

"Sao có thể vậy chứ!"

Lâm Quỳnh giống như bị dọa sợ, vội vàng xua xua tay, sau đó giơ tay đặt lên ngực mình, thẹn thùng cúi đầu, "Cả đời này tôi chỉ yêu mình anh."

Phó Hành Vân:....

Lâm Quỳnh giơ tay vỗ vỗ chăn Phó Hành Vân, "Lúc nãy là tôi nhất thời bồng bột, bị ma quỷ nhập, nhưng mỗi câu tôi nói lúc đó đều không phải lời thật lòng đâu."

....

"Anh đói, lòng tôi đau."

Lâm Quỳnh, "Tôi xin lỗi anh, tất cả đều là lỗi của anh."

Phó Hành Vân: "Gì cơ?"

"Không phải, không phải." Lâm Quỳnh nhất thời không cẩn thận nói ra lời trong lòng, "Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi quá hung dữ, quá xấu xa."

Mắt Phó Hành Vân chớp chớp nhìn cậu, nhất thời Lâm Quỳnh cảm thấy giống như sắp bị đục ra một cái lỗ vậy, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.

Tiêu!

Có khi nào anh ta nhìn ra mình nói dối không!

Sau đó quả thực không nhịn nổi nữa mà né tránh ánh mắt anh, "Hành Vân, anh có thể nào đừng nhìn tôi như vậy không."

Nhìn mà làm người ra hoảng sợ luôn á.

Phó Hành Vân: "Cậu chột dạ."

Lâm Quỳnh thẹn thùng, "Tôi xấu hổ."

"...."

Ngay sau đó Lâm Quỳnh lại rào trước đón sau, "Được rồi, bây giờ tôi đã xin lỗi anh rồi, hơn nữa anh cũng đã tha lỗi cho tôi, giờ anh có gì muốn nói không?"

Phó Hành Vân:?

Anh tha lỗi lúc nào vậy?

Lâm Quỳnh vừa mở miệng liền nói không ngừng, "Cãi nhau là chuyện của cả hai chúng ta."

Phó Hành Vân nghe xong vẻ mặt có hơi mất tự nhiên ho khụ khụ hai tiếng, "Ban đầu là do ngữ khí của tôi không được tốt."

Lâm Quỳnh gật đầu, "Còn gì nữa?"

Phó Hành Vân suy nghĩ một lúc, "Tôi không nên quát cậu."

Lâm Quỳnh gật đầu, "Còn gì nữa?"

Phó Hành Vân cố gắng hồi tưởng lại, "Không nên bỏ bữa."

Lâm Quỳnh vui vẻ gật đầu, "Lần sau nhớ sửa nhé."

Phó Hành Vân:....

Sao cứ có cái gì đó không đúng nhỉ.

Sau đó Lâm Quỳnh đẩy người ra khỏi phòng, chuẩn bị đi ăn cơm, bắt đầu điên cuồng thể hiện hình tượng vì yêu cứ đâm đầu của mình, "Vừa nãy tại anh mà tôi ăn không vô đó."


Phó Hành Vân ngước mắt nhìn cậu, "Thật sao?"


Lâm Quỳnh nhớ lại hai tô mì trứng, bây giờ còn thấy trướng. Cập nhật truyện nhanh tại -- TгùмTru yệИ.VN --


"Đương nhiên rồi, tôi không ăn miếng nào... Ợ~"


"...."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK