Bé gái nhìn ra phía sau, "Chú kia lớn vậy rồi mà còn là baby sao?"
Lâm Quỳnh gật đầu, "Mặc dù chú ấy cả bó tuổi rồi, nhưng chú ẫy mãi mãi là lão baby của anh đó."
Bé gái có chút kinh ngạc, "Vậy tại sao lão baby của anh trông có vẻ không vui thế ạ?"
Lâm Quỳnh suy nghĩ, "Có thể là vì chú ấy không có xô nhỏ và xẻng nhỏ đó."
Hai mắt Lâm Quỳnh nhìn chằm chằm vào cái xô và xẻng nhựa màu vàng của bé gái, có thể nói là cực kì thích thú, "Cái này em lấy từ đâu vậy?"
Bé gái lắc đầu, "Không phải, là dì mua cho em đó."
Hai mắt Lâm Quỳnh sáng rực, "Mua ở đâu vậy?"
"Bên kia kìa."
Bé gái giơ tay chỉ, quả nhiên cách đó không xa nhìn thấy một cửa tiệm nhỏ bán đồ chơi đắp cát.
Lâm Quỳnh vui vẻ đứng dậy, ngay sau đó cảm thấy ống quần như bị ai kéo lại, cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy bé gái đang ngẩng đầu lên nhìn mình, "Anh ơi, anh làm gì thế?"
....
Lâm Quỳnh phủi phủi tay, "Anh muốn mua xô nhỏ và xẻng nhỏ giống em."
Bé gái nghe xong có chút khó xử, "Vậy lão baby của anh phải làm sao đây?"
Lâm Quỳnh quay đầu, chỉ thấy anh đang đen mặt ngồi trên bãi cát.
"Anh để baby lại mà không sợ mất sao?"
Lâm Quỳnh nhất thời khổ não, sau đó cúi người xuống, "Vậy em giúp anh trông chùng chú ấy một lúc, được không?"
"Anh mua đồ xong là về ngay."
Bé gái nghe xong giống như nhận được một sứ mệnh thiêng liêng vậy, "Đương nhiên là được."
"Vậy anh có thể hỏi em tên gì không?"
"Em tên Điềm Điềm."
"Vậy nhé Điềm Điềm, anh sẽ về ngay, làm phiền em nhé."
Điềm Điềm gật đầu, thấy cậu cất bước rời đi, cũng dùng đôi chân ngăn của mình chạy về phía Phó Hành Vân.
Sau đó đặt mông ngồi xuống bên anh, ngước khuôn mặt non nớt lên, "Chào chú."
Người đàn ông rủ mắt nhìn cô bé.
Điềm Điềm gần như lập tức run rẩy, lão baby của anh trai thật là hung dữ.
Nhưng cũng không quên sứ mệnh mà anh trai để lại, còn giả vờ mạnh mẽ: "Là anh trai vừa rồi bảo cháu lại đây."
Phó Hành Vân nghe xong mới mở miệng, "Bảo cháu làm gì?"
"Anh trai bảo cháu đến đây trông chừng chú."
Cái xưng xô cách hai thế hệ này khiến anh nhíu mày, "Là cậu ấy bảo cháu gọi ta là chú."
Điềm Điềm lắc đầu: "Không phải."
"Anh trai nói chú là lão baby của anh."
Phó Hành Vân:....
"Cậu ấy đi làm gì vậy?"
"Anh trai đi mua xẻng nhỏ."
Bé gái vừa nói xong không lâu, đã thấy Lâm Quỳnh cầm một cái xô nhỏ màu hồng từ cách đó không xa đi lại.
Điềm Điềm nhìn qua, "Anh trai, xô màu hồng của anh đẹp quá."
Lâm Quỳnh hài lòng gật đầu, sau đó lấy công cụ bằng nhựa bên trong ra, đưa cho Phó Hành Vân một cái, "Tôi chọn riêng cho anh đó, thích không?"
Chỉ thấy trong tay là một cái xẻng màu đen.
Người đàn ông ngước mắt nhìn cậu, chỉ thấy Lâm Quỳnh thẹn thùng cười, "Không cần khách sáo."
"...."
Sau đó cầm một cái xẻng hệt như vậy màu hồng, "Chúng ta dùng đồ đôi đó nha."
Thật ra Lâm Quỳnh cũng muốn mua màu khác, nhưng khi cậu đến sạp hàng đã bán gần hết rồi, gần như chỉ còn sót lại toàn màu hồng, Lâm Quỳnh khó khăn lắm mới tìm được một cái màu đen.
Lâm Quỳnh nhìn anh cầm chiếc muỗng màu đen trong tay, chậm chạp không nhúc nhích, mở miệng nói, "Cầm đi mà, cho anh đào chơi đó."
Phó Hành Vân nhìn vô và xẻng màu hồng trong tay Lâm Quỳnh, "Tại sao màu sắc lại khác cậu?"
Lâm Quỳnh nhìn anh, "Của anh là màu đen."
"Tôi biết, vậy tại sao của cậu lại màu hồng?"
Lâm Quỳnh ôm xô nhỏ, "Vì tôi hợp với nó hơn anh."
Phó Hành Vân:?
"Màu hồng phấn, anh bây giờ mấy tuổi rồi?"
"...."
Thấy anh rõ ràng là đang đen mặt lại, Lâm Quỳnh lại một lần nữa sáp lại, "Tôi đùa thôi, cho dù anh có già bảy, tám chục tuổi tôi vẫn thích, hơn nữa..."
"Cái gì?"
Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, "Anh trong lòng tôi mãi mãi tuổi mười tám."
"...."
"Bất luận anh có bao nhiêu tuổi..."
Chân mày Phó Hành Vân giật giật, "Đủ rồi."
Nhưng lời tuyên ngôn với tình thương bao la như trời bể của mẹ vẫn cứ tiếp tục, "Trong lòng tôi, anh mãi mãi là baby."
"...."
Nói rồi từ trong đống xẻng màu hồng của mình, lấy một cái đưa cho đối phương, "Cầm lấy chơi đi."
Anh bất lực cầm lấy, lúc này, Lâm Quỳnh thấy cánh tay mình nằng nặng.
"Anh ơi, cùng chơi nhé?"
Điềm Điềm kéo cánh tay cậu, mở lời mời.
"Đương nhiên!"
Lâm Quỳnh cầm chiếc xẻng màu hồng phấn.
Vì Lâm Quỳnh mua nhiều, chủ sạp hàng còn tặng thêm hai bình nước hỗ trợ xây lâu đài.
Bọn họ vừa bắt đầu chơi không lâu, Lâm Quỳnh cảm thấy trên mặt như có gì đó đang hắt lên.
Quay đầu qua nhìn, chỉ thấy hai bé trai kế bên đang hất cát về phía họ.
Lâm Quỳnh còn chưa mở miệng, Điềm Điềm đã ngay lập tức đứng dậy, "Các cậu làm gì vậy?!"
Lâm Quỳnh cũng đứng dậy, hai bé trai thấy vậy biết khó mà lui, nhưng lại nhanh chóng chuyển mục tiêu."
Giơ tay hất cát về phía Phó Hành Vân.
Điềm Điềm ra tay nghĩa hiệp, "Làm gì đó, đó là lão baby của anh trai!"
"Ok?!"
Phó Hành Vân:....
Lâm Quỳnh:....
"Hóa ra cử động được à, bọn tao còn tưởng không cử động được chứ."
Một bé trai xấu bụng, định hất lên lần nữa, Điềm Điềm nhấc mông chạy đến bên Phó Hành Vân, "Không được!!!"
Thấy hai nhóc hư đốn kia muốn quậy, Lâm Quỳnh nhanh chóng đứng lên dẹp loạn, "Làm gì đó!"
"Đây là lão baby của anh, ok?!"
Phó Hành Vân:....
Hai bé trai kia nhìn đống cát trong tay, miệng không chút lễ phép, "Xí, đồ quỷ nhỏ, không thú vị chút nào."
Điềm Điềm: "Cậu nói cái gì?"
"Nói cậu đó quỷ nhỏ, lêu lêu lêu."
Chỉ thấy hai bé trai hếch mũi làm mặt quỷ với cô bé.
Nói rồi nhanh chóng hất cát lên mấy người bọn họ.
Khi chạy đi còn đưa chân đá hỏng lâu đài mà bọn họ mới xây chưa lâu.
Cô bé sụp đổ ngồi thụp xuống đất, Phó Hành Vân thấy vậy đưa tay đỡ cô bé.
Lâm Quỳnh quay đầu nhìn hai người, thấy anh đang nheo một mắt, "Sao vậy?"
Phó Hành Vân: "Không có gì."
Lâm Quỳnh ôm cô bé vào lòng an ủi, sau đó lại gần anh, "Có vào mắt không?"
Anh hờ hững mở miệng: "Có."
"Anh đừng nhúc nhích, để tôi thổi cho."
Phó Hành Vân dường như phản xạ có điều kiện, từ chối: "Không cần."
Nhưng Lâm Quỳnh lại giữ cái đầu chó của anh lại, "Đừng nhúc nhích."
Thấy đôi môi đỏ của cậu ngày càng lại gần, anh chợt nhắm mắt lại, quay đầu đi.
Lâm Quỳnh: "Anh nhắm mắt lại tôi làm sao thổi được."
Nói rồi lại một lần nữa giữ mặt anh thẳng lại.
Phó Hành Vân:....
Sau khi thổi mắt xong Lâm Quỳnh lại bắt đầu an ủi Điềm Điềm, nhưng cố bé nhìn lâu đài bị phá hỏng mà đau lòng, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Lâm Quỳnh ôm cô bé trong lòng vỗ về, phủi cát trên quần áo xuống, "Điềm Điềm, không sao cả, đừng khóc mà."
"Nhưng mà anh ơi, lâu đài bị phá rồi."
"Không sao hết, chúng ta có thể làm lại."
Lâm Quỳnh nhìn cô bé, "Nhưng bây giờ chúng ta có chuyện càng quan trọng hơn cần làm."
"Chuyện gì vậy?"
....
"Phá lâu đài của chúng nó."
Điềm Điềm ngây người.
"Vừa rồi em làm vậy là rất đúng, nhưng bị người khác bắt nạt, chúng ta cũng phải trả đũa."
Nói rồi đưa chiếc xẻng nhỏ màu vàng vào tay cô bé, "Chúng ta cũng phải đi phá."
"Nhưng mà anh ơi, em là con gái, làm như vậy hình như không tốt lắm."
Lâm Quỳnh bừng tỉnh đại ngộ, "Anh hiểu rồi."
Phó Hành Vân nhướng mày, trong lòng có một dự cảm khác.
Quả không sai, ngay sau đó Lâm Quỳnh lấy chiếc xẻng màu vàng ra khỏi tay cô bé, nhét vào đó chiếc xẻng màu hồng, "Em dùng màu hồng đi."
(Cách đánh nhau thật nữ tính- dùng đồ màu hồng)
"...."
Giỏi quá rồi.
Sau đó Lâm Quỳnh quay đầu lại nhìn Phó Hành Vân.
"Anh ở đây đợi tôi, tôi về ngay."
Nói rồi mang cô bé đi, quả nhiên, năm phút sau, cách đó không xa truyền đến tiếng khóc của hai bé trai, nghe mà chói tai.
Không bao lâu sau, hai người Lâm Quỳnh cực kì vui vẻ chạy về.
"Hành Vân!"
Người đàn ông nhìn nụ cười trên mặt đối phương, "Đắc thủ rồi?"
Lâm Quỳnh gật đầu, "Ừm."
"Người đâu?"
Lâm Quỳnh biết người đối phương đang ám chỉ là ai, "Điềm Điềm về tìm dì cô bé rồi."
Nói rồi móc điện thoại ra xem giờ, "Không còn sớm nữa, chúng ta cũng về thôi."
Ngay sau đó Phó Hành Vân thấy Lâm Quỳnh làm động tác giãn cơ.
"Lâm Quỳnh."
"Hả?"
"Cậu đang làm gì đó?"
"Không có gì, tập cái thôi mà."
Nói rồi liền định đỡ anh.
Ai ngờ đối phương lại nhìn chằm chằm cậu.
Lâm Quỳnh gượng gạo, "Sao vậy?"
Phó Hành Vân nhìn cậu, "Cát."
Lâm Quỳnh lập tức nhíu mày, "Sao anh lại mắng người vậy chứ?"
(Shāzi: cát, shǎzi: đồ ngu, đồ ngốc)
"...."
Phó Hành Vân hít sâu một hơi, "Trên đầu cậu có cát."
Lâm Quỳnh nghe xong thì lắc lắc đầu như chó rũ lông, "Còn không?"
"Còn."
"Vậy anh giúp tôi phủi đi."
Nói rồi đưa cái đầu bông xù đến trước mặt anh.
Phó Hành Vân nhìn rồi giơ tay phủi nhẹ trên đầu cậu vài cái.
Đợi phủi xong rồi Lâm Quỳnh liền đứng dậy, "Đi thôi."
Nói rồi hít sâu một hơi, đỡ anh dậy, lão đảo từng bước bước lên bậc thang.
Phó Hành Vân sau khi ngồi lên xe lăn, nghe thấy một cách rõ ràng tiếng thở dốc của ngươi phía sau.
Bàn tay đặt trên đùi của anh siết lại.
"Lần sau tôi sẽ đưa anh đến nữa."
Cơ thể anh hơi cứng lại, quay đầu nhìn cậu.
Chỉ thấy cậu tươi cười, "Nếu không thì uổng tiền mua xẻng rồi."
"...."
Ok, cần kiệm chăm cho gia đình.
Lâm Quỳnh đẩy anh về nhà, "Thời gian nóng nực đã qua rồi, chắc hai tuần sẽ vào thu."
Phó Hành Vân lạnh nhạt đáp một tiếng, "Ừm."
Lâm Quỳnh chầm chậm đẩy anh đi, vừa nghĩ xem tối nay ăn gì, giữa đường lại nhìn thấy một tiệm trái cây.
Lâm Quỳnh cúi đầu nhìn anh, "Mấy ngày nay tôi không có nhà anh có ăn trái cây không vậy?"
Sau khi Lâm Quỳnh đi, Phó Hành Vân đa số thời gian đều ở công ty, cũng không để tâm đến đồ ăn cho lắm.
"Không."
Lâm Quỳnh nhìn quầy hoa quả bày trong tiệm, còn có cả quýt và dâu tây trái mùa, "Chúng ta mua chút trái cây đi."
Nhìn tiệm trái cây người vào kẻ ra không ít, Phó Hành Vân nhíu mày, "Cậu đi đi, tôi đợi ở đây."
"Được."
Lâm Quỳnh nhìn ra sự mâu thuẫn trong mắt anh, cúi người cài phanh xe lăn lại.
Sau đó đứng thẳng dậy nhìn anh: "Anh đứng yên đây nhé, tôi đi mua cho anh vài trái quýt."