Không ngờ đối phương không những làm chuyện xấu mà còn không biết tôn trọng người khác.
Lý Lâm nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, "Thứ nhất, tên tôi không phải là Ê!"
"Tôi tên Lý Lâm!"
Thấy người đàn ông dường như không chú ý đến mình, nhanh chóng bước tới túm lấy một cánh tay anh, "Thứ hai..."
Người đàn ông rủ mắt nhìn y, ánh mắt lạnh lùng như muốn đóng băng, giọng nói lạnh nhạt: "Tôi không quan tâm cậu tên gì."
"...."
"Anh.... Anh...." Lý Lâm nhìn đối phương với ánh mắt khó tin, chống nạnh, đỏ mắt nói: "Anh cái con người này, sao lại bất lịch sự vậy chứ?"
"Có phải anh thấy mình có tiền là hay lắm không?"
"Có tiền thì có thể..."
"Làm gì cũng được?"
Nhìn bộ tây trang giá trị khổng lồ trên người đối phương, Lý Lâm biết ngay đối phương là khách mời đến tham gia buổi tiệc từ thiện này.
Nhưng cho dù có giàu hơn nữa thì cũng không thể bất lịch sự, phớt lờ người khác như vậy.
Lý Lâm nhìn anh, lòng đầy tức giận, vừa định mở miệng nói gì đó, đã thấy anh lên tiếng: "Bằng không thì sao?"
Lý Lâm chấn kinh, "Sao anh lại có loại giá trị quan như vậy cơ chứ?!"
Phó Hành Vân mất kiên nhẫn nhìn y, rõ ràng là không muốn dây dưa với đối phương.
Thấy người định đi, Lý Lâm nhanh chân bước đến chặn đường đi của đối phương, "Giá trị quan này của anh là không đúng, có tiền thì thế nào, có tiền thì có thể bất lịch sự sao?"
Mặt anh đen đi một cách rõ ràng, cất bước tiến đến, "Nghe lén người khác nói chuyện thì có lịch sự?"
Lý Lâm sững người, chỉ có thể ú a ú ớ giải thích: "Tôi cũng đâu có cố ý nghe đâu, tôi vô tình nghe thấy mà."
Sau đó hít sâu một hơi, "Vừa rồi là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh."
Phó Hành Vân: "Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát để làm gì?"
"...."
Lý Lâm hít sâu một hơi, "Tôi chỉ là muốn nói với anh, tiền không phải là vạn năng, anh không thể ỷ mình có tiền mà đi làm chuyện xấu."
Nói rồi định bước đến dùng sự chân thành của mình để cảm hóa đối phương, "Cách giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn, anh có thể nói ra khó khăn của mình cho tôi nghe, tôi giúp anh nghĩ cách, chỉ cần anh không làm chuyện xấu."
Nói rồi xấu hổ cúi đầu, "Đương nhiên anh cũng đừng có hiểu lầm, con người tôi chỉ đơn thuần là có lòng tốt thôi, không có hứng thú gì với anh, nếu anh muốn thể hiện tình hữu nghị thì có thể nói tên của mình cho tôi."
Lý Lâm nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn đối phương, chỉ thấy trống không, không một bóng người.
!!!
Cái người đàn ông to đùng kia đâu?!
Sao nói đi là đi luôn vậy.
Lý Lâm đột nhiên có chút hụt hẫng, sau đó lắc đầu, tự cổ vũ chính mình: "Không sao mà Lý Lâm, không tiền có thể kiếm, không có phép lịch sự thì không được, hơn nữa, chúng ta còn có phép lịch sự mà."
"Cố lên, Lý Lâm!"
Lâm Quỳnh ngồi trong hội trường, mắt nhìn về phía trước nhưng căn bản là không có lòng dạ nào thưởng thức những xa xỉ phẩm đang được đấu giá kia, chỗ ngồi bên cạnh trống không.
Sao Phó Hành Vân đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa về nhỉ, có khi nào anh đi nói chuyện với anh chàng xinh đẹp nào rồi không?
Có khi nào anh gặp thụ chính rồi không?
Lâm Quỳnh càng nghĩ càng không hiểu rõ lòng mình.
Mãi đến khi kết thúc, anh mới đẩy xe lăn quay lại, thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cậu, Phó Hành Vân mở miệng, "Sao vậy?"
Lâm Quỳnh phát ra âm thanh đầy nghi hoặc, "Sao anh đi lâu vậy?"
Phó Hành Vân tùy tiện kiếm một cái cớ, "Đi sai đường."
Lâm Quỳnh đột nhiên sáp đến trước mặt anh, "Thật sao?"
Phó Hành Vân nhàn nhạt đáp lại: "Ừm."
Lâm Quỳnh chép miệng hai cái rồi dùng ánh mắt sáng như bóng đèn nhìn anh, "Có phải anh đi nói chuyện với anh chàng xinh đẹp xa lạ nào đó rồi không?"
"Không."
Trong mắt anh, chỉ có Lâm Quỳnh là xinh đẹp.
Lâm Quỳnh nghe xong không biết tại sao lại thầm thở phào, sau đó đứng dậy khỏi ghế vươn người vài cái, "Đấu giá kết thúc rồi, chúng ta về nhà thôi."
Lúc này đã là 12h đêm rồi, bên ngoài trời tối đen như mực.
Lâm Quỳnh vừa về tới nhà liền nhìn thấy tin nhắn mà Vương Trình đã nhắn cho mình từ sớm, chiều mai phải bay đến thành phố khác.
"Hành Vân."
"Sao vậy?"
Anh quay đầu nhìn cậu.
"Ngày mai em phải đi làm tiếp rồi."
(Dấu mốc để thay đổi xưng hô chính là sự ghen của đôi trẻ nha các thiện nam thiện nữ)
Anh chợt sửng sốt, "Không phải nói là được nghỉ phép sao?"
Chỉ thấy Lâm Quỳnh giơ ra hai ngón tay trắng nõn, vừa đếm vừa nói: "Hôm qua, hôm nay."
Phó Hành Vân lập tức nhìn cậu chằm chằm, nhưng lời nói không muốn để cậu đi lại không thể nào thốt ra khỏi miệng.
Nếu như là trước đây thì anh hoàn toàn có thể nói ra, nhưng bây giờ lại sợ làm cậu khó xử.
Trong lòng Lâm Quỳnh cũng có chút hụt hẫng, vẫn muốn ở nhà nhiều hơn một chút, "Hay là..."
Phó Hành Vân ngước mắt lên, mắt chợt lóe sáng, nhìn thẳng đối phương.
Lâm Quỳnh đắn đo một lúc, "Ngày mai chúng ta đi xem phim đi."
Gần đây có một bộ phim mới công chiếu, nhiếp ảnh gia vạm vỡ cứ đề cử cho cậu đi xem hoài, giờ bay ngày mai là buổi chiều, thời gian vẫn còn đủ.
Phó Hành Vân nghe xong thì gật đầu, "Được."
Vì để ngày mai có thể thuận lợi đi xem phim, Lâm Quỳnh sau khi về phòng thì không ngủ liền mà thu dọn hết hành lí cho ngày mai, để tránh mai lại làm lỡ thời gian.
Đợi đến khi lên giường đi ngủ thì đã là 3h sáng.
Mặc dù rất buồn ngủ nhưng Lâm Quỳnh vẫn rất chờ mong buổi xem phim ngày mai.
Sáng hôm sau khi thức dậy, dưới mắt Lâm Quỳnh là hai quầng mắt thâm nhàn nhạt.
Phó Hành Vân nhìn thấy liền nhíu mày, quầng thâm mắt kia trông rất nổi bật trên làn da trắng trẻo, "Ngủ không ngon?"
Lâm Quỳnh lắc đầu, không nói cho đối phương biết việc tối qua mình không ngủ.
Không biết tại sao, vừa nghĩ đến chuyện ngày mai được đi xem phim với anh thì Lâm Quỳnh lại háo hức đến mức không ngủ được.
Cứ nằm đó suy nghĩ thì trời đã sáng rồi.
Lâm Quỳnh thay một bộ đồ đơn giản, "Đi thôi, đi xem phim nào."
Phó Hành Vân nhìn quầng thâm mắt của cậu, "Không đi nữa."
Lâm Quỳnh đang cất bước thì chợt cứng đờ, quay đầu, khó tin nhìn Phó Hành Vân, "Tại sao?"
"Đi ngủ."
Lâm Quỳnh lắc đầu, "Không đi."
Nói rồi cúi người ngang tầm mắt với anh, "Em muốn đi xem phim cùng anh cơ."
Phó Hành Vân nhìn cậu, tim lập tức tan chảy, "Em không buồn ngủ?"
Lâm Quỳnh vỗ ngực, lòng đầy tự tin, "Không buồn ngủ."
- _-
Một tiếng đồng hồ sau, Phó Hành Vân nhìn Lâm Quỳnh tay ôm bắp rang quên hết sự đời chìm vào giấc ngủ.
"...."
Phó Hành Vân nhìn bộ phim tình cảm đang chiếu trên màn ảnh rộng.
Nữ chính thăm dò hỏi nam chính: "Anh có biết ý nghĩa loài hoa nào không, có thể nói cho em nghe không?"
Đa số ý nghĩa của các loài hoa đều có liên quan đến chuyện tình cảm.
Theo lý mà nói, lúc này anh nên học theo những gì trong viết, lặp lại lời của nam chính, nói cho người mình yêu nghe, sau đó cùng nhau thân mật.
Phó Hành Vân nghiêng đầu qua nhìn Lâm Quỳnh đang chìm sâu vào giấc ngủ bên cạnh, cho dù có nói thì đối phương cũng không nghe thấy.
Anh khẽ thở dài, nhưng nét tươi cười trên môi lại không hề biến mất, nghiêng đầu quay ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu.
Hai người xa nhau nhau cả một tháng không gặp, nói không nhớ chắc chắn là nói dối.
Chuyện gì diễn ra giữa nam nữ chính trong phim, Phó Hành Vân đã không còn nhớ rõ, ánh mắt chỉ luôn ngắm nhìn Lâm Quỳnh, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, rón rén lấy điện thoại từ trong túi ra.
Chụp lại khuôn mặt say ngủ của đối phương.
Mặc dù khi cách xa hai người có gọi video, nhưng không phải ngày nào cũng có thể nhìn thấy nhau.
Trước đây khi thấy những người xung quanh khoe khoang ảnh chụp tình nhân trong điện thoại, Phó Hành Vân chỉ liếc mắt xem thường, cảm thấy yêu đương thật phiền phức.
Nhưng con người mà, chạy sao cho thoát cảnh này.
Sau khi chụp hình xong, Phó Hành Vân ngắm nhìn nó như bảo bối một lúc rồi mới cất điện thoại đi.
Thấy cậu không có dấu hiệu tỉnh giấc, lúc này mới thở phào, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi cậu.
Nhìn đôi môi hơi mím lại của người ta mà nuốt nước miếng.
Lần thân mật trước là vì đối phương say rượu.
Phó Hành Vân nhìn hồi lâu, sau đó khẽ nghiêng người sáp lại gần đối phương, hai cái đầu chụm lại vào nhau.
Lâm Quỳnh ngủ tới giữa chừng thì thấy môi nhột nhột, giống như bị bộ lông mềm mại của động vật nhỏ nào đó lướt qua, mơ mơ hồ hồ mở mắt ra nhìn, liền thấy khuôn mặt phóng đại của Phó Hành Vân.
Chuyện gì đây?
Lúc này đối phương đang nhắm mắt, cậu có thể nhìn một cách rõ ràng hàng lông mi của anh, trên môi là xúc cảm mềm mại, khiến Lâm Quỳnh vô thức siết chặt tay.
Phó Hành Vân đang hôn cậu!!!
Tim Lâm Quỳnh lập tức nhảy lên tới cuống họng, toàn thân cứng đờ như bị đóng băng vậy.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt, Lâm Quỳnh không dám nhúc nhích lấy một cái.
Cậu không biết tại sao đối phương lại hôn mình, sau đó liếc mắt qua màn hình lớn, chỉ thấy nam nữ chính đang quấn lấy nhau, đôi môi khó tách rời.
Lẽ nào là bị cảnh phim tác động?!
....
Hơi thở Lâm Quỳnh hơi hỗn loạn, ai ngờ ngay sau đó đối phương lại không báo trước mà cắn nhẹ lên môi cậu một cái.
Lâm Quỳnh "ưm" một tiếng.
Sau khi phát ra tiếng động, Lâm Quỳnh liền nhắm mắt, sợ đối phương phát hiện mình đã tỉnh.
Cắn người hoàn toàn là hành động vô thức, Phó Hành Vân nghe thấy âm thanh của đối phương, tưởng Lâm Quỳnh đã tỉnh, vội vàng ngồi thẳng dậy, lần nữa đưa mắt nhìn thẳng màn hình, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Một giây, hai giây... Mười giây... Hai mươi giây.
Thấy cậu không có động tĩnh, Phó Hành Vân lại một lần nữa lén nhìn qua.
Chỉ thấy đối phương vẫn nhắm mắt ngủ say.
Anh nuốt nước miếng, nhớ lại hương vị vừa rồi, liếm liếm môi.
Dục vọng kêu gào trong lòng, anh từ trước đến nay chưa từng mất khống chế như vậy, chỉ khi ở trước mặt Lâm Quỳnh mới phạm sai lầm như vậy thôi.
Lâm Quỳnh định bụng một, hai phút nữa mới giả vờ tỉnh lại, ai ngờ ngay sau đó lại cảm thấy môi mình có cái gì đó mềm mại chạm vào.
Lâm Quỳnh:!!!
Sao anh lại hôn nữa vậy!
Đôi mắt vốn định mở ra lại một lần nữa nhắm chặt.
Hôn thì hôn vậy, dù sao cũng không bằng cái mạng này.
Mặc dù trong lòng tự tìm cho mình một cái cớ, nhưng Lâm Quỳnh lại không hề phản cảm với hành động của đối phương.
Lâm Quỳnh nhất thời cảm thấy mình như cá nằm trên thớt, mặc người mổ xẻ.
Lần này hai người không biết mình đã hôn bao lâu, Lâm Quỳnh chỉ biết mãi đến khi môi mình tên rần rồi mà đối phương vẫn chưa hề có ý muốn dừng lại.
Cuối cùng Lâm Quỳnh không nhịn nổi nữa mà "ưm hừm" một tiếng, đối phương nghe thấy vậy mới kết thúc nụ hôn này.
Lần này Lâm Quỳnh khôn lên rồi, không đợi như lúc nãy nữa, mà ngay sau khi đối phương tách ra mấy giây thì tỉnh lại.
Thấy cậu đột nhiên tỉnh lại, tim Phó Hành Vân đập thình thịch, "Tỉnh rồi hả."
Lâm Quỳnh vờ như không có chuyện gì, gật đầu, "Ừm."
Sau đó nhìn lên màn hình đang chiếu danh sách diễn viên, "Hết phim rồi?"
Anh gật đầu.
Lâm Quỳnh vươn vai, đứng dậy đẩy Phó Hành Vân ra ngoài.
Nhớ lại điều được viết trên, Phó Hành Vân mở miệng, "Lâm Quỳnh, em có xem phim không vậy?"
Đối phương có xem hay không, anh là người biết rõ hơn ai hết.
Nhưng để có thể bắt chước lời thoại, Phó Hành Vân định giả vờ như chưa từng nhìn thấy.
Lâm Quỳnh ưỡn ngực, "Xem một chút."
"Em có biết ý nghĩa của loài hoa nào không?"
Lâm Quỳnh chăm chú nhìn anh, "Hoa bắp rang, nghĩa là đừng nói chuyện."
(tiếng Trung hoa là "huā" mà bắp rang là "bào mǐ huā")