• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tại sao không muốn nói ra tên thật vậy?"

Chỉ thấy chàng thanh niên lời ngay lẽ phải, "Phát huy tinh thần của Lôi Phong."

Người phỏng vấn hỏi: "Vậy cho hỏi nên xưng hô thế nào?"

Lâm Quỳnh: "Dùng tên của cô là được."

Người phỏng vấn:....

Lâm Quỳnh nhai bánh trong miệng, nhìn ống kính.

Người phỏng vấn mở miệng hỏi, "Nghe nói vừa rồi chính quyền muốn khen thưởng hành động trượng nghĩa của anh nhưng anh lại từ chối, cho hỏi là vì sao?"

Lâm Quỳnh thành thật đáp: "Tôi không cần."

Số tiền thưởng đó là mười ngàn nhân dân tệ, người bình thường đều sẽ không từ chối, sau đó nhìn chàng thanh niên đang ngậm đầy một miệng bánh nướng trước mắt, xem ra không phải thanh niên cứng bình thường đâu.

Người phỏng vấn thử thăm dò, "Thấy tiền bạc chỉ là phù du?"

Lâm Quỳnh lắc đầu.

Người phỏng vấn: "Cảm thấy làm việc tốt không cần báo đáp?"

Lâm Quỳnh còn đang phồng má lắc lắc đầu.

"Vậy thì vì sao?"

Lâm Quỳnh tươi cười, "Cái tôi có chính là tiền."

"...."

Đáng ghét, bị cậu lừa rồi.

Người phỏng vấn điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục hỏi: "Lúc đó tên côn đồ kia cầm dao, anh xông đến như vậy, không sợ sao?"

....

Lâm Quỳnh: "Sợ chứ."

"Vậy tại sao anh lại vì nghĩa quên thân mà xông lên?"

Lâm Quỳnh nhìn chiếc xe bán bánh nướng cách đó không xa, sau đó dùng ánh mắt có chút kì lạ nhìn người phỏng vấn, "Vì có người hô cứu mạng."

"Vậy tại sao anh không báo cảnh sát trước rồi mới đến cứu người?"

Người phỏng vấn nhìn chàng thanh niên, đưa micro cho đối phương, muốn để đối phương nói lên phẩm chất đạo đức tốt đẹp của mình.

Ngay sau đó liền thấy cậu ngại ngùng gãi đầu, "Tôi không mang điện thoại."


"...."

"Anh có nghĩ đến chuyện nếu đánh không lại tên côn đồ kia thì phải làm sao không?"

Lâm Quỳnh gật đầu, "Đương nhiên có nghĩ tới, tôi là một người biết chừa đường lui cho mình."

Người phỏng vấn liền hăng hái, "Vậy anh lúc đó suy nghĩ như thế nào?"

"Nếu như đánh không lại..." Lâm Quỳnh nở một nụ cười xán lạn, "Vậy thì cùng hô cứu mạng."

"...."

Sau đó chàng thanh niên nhìn đồng hồ, quai làm vốn đang nhai bỗng dừng lại, "Tôi phải về nhà rồi."

Nói rồi đứng lên định đi.

Người phong vấn vội vàng bước tới vài bước, "Nói thêm vài câu rồi hãy đi."

Ai ngờ đối phương lại lắc đầu, "Muộn lắm rồi."

Người phỏng vấn: "Trong nhà có người đợi?"

Lâm Quỳnh gật gật đầu.

"Bạn gái?"

"Bồn tắm massage."

"...."

Sau khi chàng thanh niên nói tạm biệt, video cũng kết thúc.

Vương Trình ngồi trên xe bus, cả người đều đã hóa đá:...

Móa!

Người kia là Lâm Quỳnh phải không, người kia, con mẹ nó, chính là Lâm Quỳnh!

Vương Trình sau khi xuống xe bus liền gọi điện thoại.

Lâm Quỳnh vốn đang ngủ trưa mơ mơ hồ hồ cầm điện thoại lên.

"Lâm Quỳnh!"

Màng nhĩ đau nhói, Lâm Quỳnh đưa điện thoại ra xa, ngồi dậy trên người, "Sao vậy?"

"Tối hôm qua cậu thật sự đã đi làm việc nghĩa?"

Lâm Quỳnh: "Đúng vậy."

Vương Trình: "Sao tôi lại không biết."

Giọng Lâm Quỳnh đầy vẻ vô tội, "Tôi nói với anh rồi, nhưng anh không tin tôi."

"..." Vương Trình: "Lỗi của tôi."

Sau đó Vương Trình hít sâu một hơi, "Cậu có biết bây giờ trên mạng toàn là video về cậu không?"

Lâm Quỳnh nghi hoặc, "Video gì cơ?"

Vương Trình: "Video phỏng vấn cậu."

Lâm Quỳnh nghe xong, thấy khó hiểu, "Tôi đã bảo người ta làm mờ rồi mà, sao anh nhận ra tôi?"

Vương Trình hờ hững nói, "Người ta làm mờ rồi, nhưng không làm mờ mặt cậu."

Lâm Quỳnh nhất thời hóa đá, "Vậy bánh nướng của tôi thì sao?"

"Cũng không làm mờ."

"...."

Vương Trình dứt khoát nói, "Lâm Quỳnh, không ngờ cậu còn có một khía cạnh nhiệt tình như vậy, trước đây đã hiểu lầm cậu rồi."

Sau khi bị Vương Trình làm phiền, Lâm Quỳnh hết cả buồn ngủ, xoa xoa mặt đứng dậy, định đi hiệu thuốc mua ít dầu Hồng Hoa về xoa vết máu bầm trên eo.

(Dầu Hồng Hoa: một loại dầu gió, dầu xoa bóp)

Lâm Quỳnh vừa xuống lầu liền gặp Phó Hành Vân đang pha cà phê.

Người đàn ông nhìn cậu, "Đi đâu?"

Lâm Quỳnh không chút nghĩ ngợi, "Hiệu thuốc."

Phó Hành Vân: "Trong hộp thuốc ở nhà có thuốc."

Lâm Quỳnh đứng ở lối vào đi giày, "Tôi đi mua ít dầu Hồng Hoa."

Nói rồi liền mở cửa đi ra ngoài, đợi đến khi quay lại, trong tay quả nhiên đang xách chiếc túi có chứa dầu Hồng Hoa bên trong.

Phó Hành Vân nhìn đồ trong tay cậu, "Mua dầu Hồng Hoa làm gì?"

Lâm Quỳnh: "Đương nhiên là để dùng."

Phó Hành Vân nghe xong, bàn tay đang cầm ly cà phê bỗng dừng lại, "Cậu bị thương?"

Lâm Quỳnh gật gật đầu.

"Bị thương khi nào?"

Lâm Quỳnh: "Tối qua."

Phó Hành Vân nhíu mày, "Sao cậu không nói với tôi?"

Mặt Lâm Quỳnh đầy vẻ vô tội, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nói rồi, anh không tin."

Phó Hành Vân:?

Lâm Quỳnh nhìn anh, đầy oán trách, "Tôi hôm qua đi làm việc nghĩa."

"...."

Phó Hành Vân hít sâu một hơi, căn bản không hề nghĩ chuyện hôm qua cậu nói là thật.

Sắc mặt mất tự nhiên, ho khẽ hai tiếng, "Bị thương ở đâu?"

Lâm Quỳnh vỗ vỗ lên eo mình.

Phó Hành Vân đột nhiên im lặng, "Vậy nên, tối qua cậu ôm bụng là vì bị thương?"

Lâm Quỳnh nghi hoặc, "Vậy thì không phải."

Anh không hiểu, "Vậy tại sao cậu lại ôm bụng?"

"Ăn no quá."

"...."

Người đàn ông đặt ly trong tay xuống, "Vén lên cho tôi xem thử."

Bị người ta nói thẳng như vậy, Lâm Quỳnh lại có chút ngại ngùng.

Nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn vén lên cho anh xem, có thể là vì để máu bầm đông cả một đêm, chỗ bị thương nặng nhất trên vòng eo trắng nõn kia đã tím đen.

Phó Hành Vân nhíu chặt chân mày, "Thuốc đâu?"

Lâm Quỳnh giơ túi thuốc trong tay lên.

"Đưa đây."

Lâm Quỳnh kinh ngạc, "Anh muốn thoa thuốc cho tôi?"

Căn bản không ngờ rằng lão điên giết người không chớp mắt này lại có lúc có tình người như vậy.

Người đàn ông nhìn cậu, không nói gì, nhưng ý muốn trên mặt lại rất rõ ràng.

Lâm Quỳnh vội vàng xua xua tay, "Tôi tự thoa là được rồi."

Phó Hành Vân một lần nữa mở miệng, "Đưa đây."

Lâm Quỳnh: Meo....

Hưng dữ vậy làm gì.

Lâm Quỳnh đưa dầu Hồng Hoa cho anh.

"Đi lại sô pha, nằm xuống."

Lâm Quỳnh cứng nhắc đi lại, nằm xuống sô pha, chiếc sô pha mềm mại nhưng cậu lại nằm như đang nằm trong nhà xác vậy.

Sau đó nhìn người đàn ông đang đổ dầu vào tay, lí nhí nói: "Lát nữa nhẹ một chút được không?"

Người đàn ông ngước mắt nhìn cậu.

Lâm Quỳnh: "Tôi rất mong manh."

"...."

Sau đó Lâm Quỳnh liền cảm nhận được khí lạnh truyền đến trên eo.

"Xuýt!!!!!!"

Năm phút sau, mắt Lâm Quỳnh đã ầng ậng nước, cảm thấy cuộc đời không còn gì để luyến tiếc nằm trên sô pha.

Máu bầm trên eo đã được xoa một mảng lớn, thấy người đàn ông lại đổ dầu vào tay, chân mày Lâm Quỳnh nhảy dựng, vội vàng nhổm người lên định bỏ chạy, ai ngờ ngay lập tức bị người đàn ông túm lại, mạnh mẽ ấn trở về.

Ngã lên sô pha.

Lâm Quỳnh co người lại, trên trán đã đổ mồ hôi, "Không làm nữa đâu."

Người đàn ông nhìn cậu một cái, ngữ khí không cho phép từ chối, "Còn một chút nữa vẫn chưa xoa."

"Cứ để nó tự tan đi, đời người vẫn nên có chút luyến tiếc."

Phó Hành Vân:....

"Nằm xuống."

Lâm Quỳnh túm chặt quần áo mình, điên cuồng lắc đầu, giống như vở kịch cô gái liễu yếu đào tơ bị lưu manh chặn lại đầu thôn vậy.

"Không muốn."

Người đàn ông lặp lại lần nữa, "Nằm xuống."

Lâm Quỳnh bị dọa cho run rẩy, bình thường đùa giỡn với người đàn ông này quen rồi, cậu có những lúc sẽ quên mất người đối diện mình vốn là một kẻ ác.

Nhìn ánh mắt đáng sợ của đối phương, Lâm Quỳnh rụt cổ, ngoan ngoãn nằm xuống.

Khi tay người đàn ông sắp đặt lên eo cậu một lần nữa, lại bị cậu một phát túm chặt.

Lâm Quỳnh nuốt nước miếng, từ trong kẽ răng rít ra vài chữ, "Nhẹ một chút."

Ai ngờ người đàn ông không hề giảm một chút lực nào, vẫn lạnh lùng trêu đùa, "Bây giờ đã biết đau chưa?"

Lâm Quỳnh nghe xong thì da đầu tê rần, đau đến mức môi run bần bật.

Móa!

Anh còn là người sao!

Người đàn ông lạnh mặt nhìn biểu cảm đau đớn của cậu.

"Biết đau thì sau này bớt lo chuyện bao đồng lại."

Nói rồi dùng lực ấn lên eo cậu một cái, chiếc eo trắng nõn kia lập tức run rẩy.

"Làm việc nghĩa cũng không đến lượt cậu, người khác như thế nào căn bản không cần cậu lo."

Nói rồi giữ chặt chiếc eo đang định tránh né kia, tiếp tục dùng sức, "Tự lo cho xong chính mình."

Lâm Quỳnh đau đến mức nhất thời không nói nên lời.

Người đàn ông nhìn vết thương trên eo chàng thành niên, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy.

Trận hỏa hoạn lửa cháy ngút trời kia, ánh lửa và bầu trời đêm hòa vào nhau, trong không khí là mùi khói đen nồng nặc, giống như mây đen rợp trời, chỉ nhìn lên thôi cũng cảm thấy khó khăn, khắp nơi đều là mùi đồ đạc bị lửa thiêu rụi.

Từng tiếng gào khóc truyền đến từ trong căn phòng bị lửa thiêu đốt, "Mẹ ơi!!"

"A a a, mẹ ơi, mẹ ở đâu?!"

"Cứu với!"

"Cứu với!!!"

Đứa trẻ kia dùng hết sức bình sinh mà gào khóc, khiến cho người đàn ông đang chạy về phía lối ra đột nhiên dừng chân lại.

Một giây, hai giây....

Sau đó chỉ nghe thấy người đàn ông đó thấp giọng chửi tục một câu, bóng người cao to chen qua đám đông đang quay lưng lại với ánh lửa, chạy từng bước lớn đến căn phòng kia.

Lửa giống như sợi xích của ác quỷ địa ngục, lan tràn khắp nơi, rất nhanh, giống như một con quái vật hại người cao lớn ngất trời, vượt qua xà nhà, cháy lên tận nóc phòng, kiêu ngạo, trắng trợn vươn mình giữa bầu trời đêm.

Lửa cháy dữ dội, căn phòng đổ sụp, người đàn ông mang theo đứa trẻ xông ra từ ánh lửa kia bị đè dưới tảng đá, vết máu đỏ thẫm trộn lẫn với tro đen, người đàn ông ngã xuống, mất ý thức, không thể đứng lên được nữa.

Phó Hành Vân nhìn biểu cảm đau đớn của người trước mặt, lực tay nhẹ lại một chút.

"Nghe thấy chưa?"

"Người khác có như thế nào cũng không liên quan đến cậu, sau này bớt lo chuyện bao đồng."

Chàng thanh niên đau đến mức sắc mặt trắng bệch.

Nửa ngày sau mới rên rỉ được một tiếng, "Đau."

Sau đó giơ tay lên muốn đẩy bàn tay đang giữ eo mình ra.

Tay của Phó Hành Vân sống chết giữ lấy vòng eo trắng nõn của cậu, trong lòng bàn tay là xúc cảm ấm nóng, "Nếu ban đầu cậu không chen vào thì đâu có đau."

Anh không biết mình đã hối hận bao nhiêu đêm, hối hận vì lúc đó đã quay người lại trong trận hỏa hoạn kia, hối hận vì đã cứu đứa trẻ nước mắt ròng ròng kia.

Nếu như cho anh một cơ hội nữa... Nếu như cho anh một cơ hội nữa...

Lực tay Phó Hành Vân bất giác mạnh lên.

Anh tuyệt đối sẽ không...

"Má nó!"

Bên tai vang lên tiếng mắng chửi, người đàn ông vẫn chưa hoàn hồn lại, ngay sau đó, "Bốp---" một tiếng, trán bị đánh một cái thật mạnh.

Lâm Quỳnh lau đi hàng nước mũi chảy ra vì khóc, ngồi bật dậy, mặt đầy uất ức.

"Đau!"

"Tôi con mẹ nó nói là đau mà!"

Người đàn ông sững người, che trán lại, hiển nhiên là chưa kịp hoàn hồn.

Lâm Quỳnh đau đến mức nước mắt trào ra ngoài.

Má anh chứ cái lão âm binh này, cậu đã nói đau rồi, cũng không thấy anh dừng tay!

Lâm Quỳnh đứng dậy, sấn tới bên xe lăn của anh, sau đó dùng tay véo má anh cho bè ra hai bên, "Đau!"


"Đau!"


"Tôi con mẹ nó nói là tôi đau!"


Ánh mắt Phó Hành Vân chấn kinh, nhìn người đang ngồi trên người mình, "Cậu..."


Lâm Quỳnh tức muốn nổ phổi, "Nhìn cái gì mà nhìn, tôi là cha anh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK