• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn tay của Phó Cảnh Lâm vốn còn đang vỗ vộ bụng chợt cứng đờ, "Vậy con ăn thêm chút nữa."

Nói rồi định cầm chén đi kiếm Lâm Quỳnh lấy thêm cơm.

Phó Hành Vân kéo nhóc về, "Hết cơm rồi."

Phó Cảnh Lâm: "Còn mà."

Anh nhìn cậu nhóc, dùng ánh bắt đầy áp bức để tẩy não nhóc, "Hết rồi."

Phó Cảnh Lâm:....

Tới rồi đó, sự áp chế về huyết thống.

Nhưng dù sao cũng là cháu ngoại mình, Phó Hành Vân cũng không ra tay quá ác, giơ tay lên đưa cho nhóc một chiếc ví da, bên trong có không ít tiền mặt.

Phó Cảnh Lâm phát ra âm thanh của sự đấu tranh, giả vờ không hiểu: "Cậu à, cái này để làm gì?"

"Cầm lấy đi ở khách sạn."

Khách sạn làm gì thoải mái như ở nhà, trước đây nhóc ở khách sạn đến ngán luôn rồi, hơn nữa bây giờ nhóc còn có câu hỏi riêng tư muốn hỏi Lâm Quỳnh.

Từ khi Lâm Quỳnh đến, gần như chuyện gì Phó Cảnh Lâm cũng đều nói với cậu, mặc dù cũng là bề trên, nhưng sẽ không nghiêm khắc như cậu hay mẹ của nhóc.

Nhưng Phó Cảnh Lâm cũng luôn cố gắng lờ đi một điều, nếu mẹ và cậu mình vẫn luôn nghiêm túc như vậy thì cái tính nết khó chiều khiến người ta không chịu nổi của nhóc là từ đâu ra.

Phó Cảnh Lâm nhìn chiếc ví da, nuốt nước miếng, "Bây giờ toàn tính tiền bằng điện thoại, thường không nhận tiền mặt đâu."

Nói rồi lấy điện thoại ra, "Aiya!"

Phó Hành Vân:....

Phó Cảnh Lâm nhận lấy ánh mắt chết chóc từ anh, nghiến răng nói: "Hết pin rồi."

Nói rồi đẩy ví da về, "Chắc là hết tiền ở khách sạn rồi đây."

Phó Hành Vân mặt mũi lạnh lùng, giơ tay đẩy chiếc ví da lại, "Từ chối nhận nhân dân tệ là phạm pháp."

Phó Cảnh Lâm:....

Thấy anh khăng khăng như vậy, Phó Cảnh Lâm chỉ có thể chán nản đeo balo lên, dáng người thẳng tắp cao gần mét chín trông thật đáng thương.

Phó Hành Vân nhìn nhóc, không nói gì, Phó Cảnh Lâm năm nay đã thành niên và lên đại học rồi, bây giờ cứ hở ra là làm loạn đòi bỏ nhà đi như con nít thật không thích hợp chút nào.

Cũng có lúc phải trả giá cho hành vì của mình để trưởng thành.

Còn trước đây lại sao lại dung túng như vậy? Chẳng qua là vì trong mắt Phó Hành Vân, nhóc chỉ là một đứa trẻ chưa thành niên mà thôi.

Phó Cảnh Lâm đi một bước quay đầu một lần.

Phó Hành Vân cũng không nói gì.

Phó Cảnh Lâm không nhịn được, nói: "Cậu à, ngoài trời con mẹ nó chứ đã tối thui rồi."

"Chú ý cách nói chuyện."

"....." Phó Cảnh Lâm: "Cậu à, ngoài trời đã tối rồi."

Ngay sau đó anh đứng dậy, Phó Cảnh Lâm thấy vậy mừng thầm, tưởng rằng đối phương sẽ giữ mình lại.

"Cậu à, con ngủ sô....."

"Cầm lấy mà soi đường."


Phó Cảnh Lâm:????

Cúi đầu xuống nhìn, trong tay là một chiếc đèn pin đang nằm gọn trong đó.

"...."

Tình thân như trời long đất lở.

Phó Cảnh Lâm cầm lấy đèn pin đi tới lối ra, xem ra không có hi vọng được ở đây rồi, nhưng được ăn chực cũng không tính là lỗ, chỉ là nhóc có chút bất ngờ khi cậu của nhóc lại tiễn nhóc ra ngoài.

Phó Hành Vân cứ đứng đó nhìn nhóc thay giày, đôi con người đen láy bình thản, không có cảm xúc gì, nhưng ánh mặt lại như xuyên qua Phó Cảnh Lâm, nhìn thấy một bạn nhỏ khác vậy.

Mãi đến khi Phó Cảnh Lâm đứng dậy, anh mới mở miệng: "Cảnh Lâm, con đã thành người lớn rồi."

Phó Cảnh Lâm vốn đang đeo balo chợt đờ người ra, câu "đã thành người lớn rồi" này, giống như trên vai đột nhiên nhiều thêm vài phần trách nhiệm, nhất thời không biết nên đáp lời anh thế nào.

Anh giơ tay đặt nhẹ lên vai Phó Cảnh Lâm, "Sau này con phải học cách sống độc lập, cậu sẽ mãi mãi đứng sau lưng con, nhưng cậu càng hi vọng con có thể tự mình vững bước, cậu tin tưởng vào sự kiên cường và năng lực của con."

"Vậy nên...."

Phó Cảnh Lâm đột nhiên thấy cảm động, "Cậu ơi...."

Phó Hành Vân: "Sau này không có chuyện thì thì bớt đến nhà cậu lại."

Phó Cảnh Lâm:....

Tình cảm ấm áp không quá ba giây.

Sau đó Phó Cảnh Lâm liền ôm balo đi ngủ khách sạn, mãi đến khi bóng dáng Phó Cảnh Lâm biến mất, Phó Hành Vân cũng mới rời khỏi cửa sổ tầng hai.

Sau đó xuống lầu một tìm Lâm Quỳnh.

Đối phương chỉ thấy một mình anh, mở miệng hỏi: "Cháu ngoại đâu?"

Phó Hành Vân: "Đi rồi."

Lâm Quỳnh nghi hoặc, cậu còn tưởng đối phương sẽ ngủ lại chứ, "Đi đâu rồi?"

"Lang thang."

"...."

Hay quá nhỉ, có thể nói là rất "Phó Cảnh Lâm."

Lâm Quỳnh bỏ chén đũa vào máy rửa, Phó Hành Vân lại giúp đỡ.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Lâm Quỳnh đột nhiên phát hiện có điều gì đó không đúng.

Hai người họ ôm nhau từ khi nào vậy?

Sau đó cúi đầu nhìn bàn tay đặt trên eo mình, lại ngẩng đầu lên nhìn Phó Hành Vân.

Gương mặt anh đẹp trai miễn bàn, nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt của một loài thú hoang đang rình mồi.

Lâm Quỳnh nuốt nước miếng, giả vờ không hiểu ánh mắt của đối phương, "Hay chúng ta đi dạo tối cho tiêu thực đi."

"Không cần."

Nói rồi kéo cậu dậy như nhổ nấm, cả rễ cũng nhổ lên luôn, "Có một cách vận động khác."

Lâm Quỳnh sửng sốt, sợ đến mức đẩy anh ra, "Đừng.... đừng...."

Phó Hành Vân bế cậu lên giường, nửa quỳ trước mặt cậu, "Em không muốn?"

Ánh mắt anh sáng như dải ngân hà, trong đó, ngoài cậu ra thì không còn chứa gì nữa cả.

Lâm Quỳnh lập tức bị ánh mắt và sắc đẹp này mê hoặc, mặt ửng hồng, không dám nhìn đối phương, "Em cũng đâu có nói là không muốn...."

Thấy anh bất động, Lâm Quỳnh giơ chân đặt lên đầu gối anh, "Anh... Anh nhẹ một chút...."

Khóe môi Phó Hành Vân nhếch lên.

- _-

Sau đợt quảng bá phim, Lâm Quỳnh cũng thoải mái, thảnh thơi sống cuộc sống của sâu gạo.

Trừ buổi tối bị anh lăn qua lăn lại ra, hơn một tháng hết ngủ lại ăn, hai má cũng nhiều thịt lên, anh thấy vậy, cứ thích cắn nhẹ lên mặt cậu.

Loại vận động lớn nhất chính là ra ngoài mua đồ ăn.

Lâm Quỳnh tỉnh dậy trên giường, nhìn chỗ nằm kế bên trống không, biết anh đã đi làm rồi.

Xỏ dép lết vào phòng tắm, vừa nước mặt lên nhìn liền thấy mặt mình đỏ một mảng, Lâm Quỳnh kinh ngạc, trong chiến tranh thế giới tối qua, anh hình như đâu cắn mặt cậu...

Vậy thì chỉ có khả năng là hôm nay lúc ra khỏi nhà đã cắn.

Lâm Quỳnh đỏ mặt lên, giơ tay xoa xoa chỗ đó, ngại quá đi mất, cậu còn phải ra ngoài mua đồ ăn đó.

Số phận thật biết trêu người, Lâm Quỳnh vừa ra khỏi nhà liền gặp ông lão gom rác.

"Tiểu Lâm, mặt làm sao thế?"

Lâm Quỳnh đỏ mặt, "Không có gì, bị chó cắn thôi."

"Chó nào mà nhảy được cao vậy?"

"...."

Ông lão gom rác nhìn cậu đánh giá, sau đó thở phào, "Không sao, cậu đừng sợ, không rách da, không cần tiêm đâu."

Lâm Quỳnh: "Cảm ơn ông nhé."

Ông lão gom rác xua tay, "Khách sáo cái gì, ông của cậu vẫn luôn là ông của cậu mà."

Còn phải là cậu.

"Chân cậu không phải bị bệnh gì mãn tính đó chứ, tôi thấy cả tháng nay ngày nào cậu cũng đi khập khà khập khễnh, chưa dùng thuốc hả?"

"Ở nhà ta có nhiều cao dán lắm, cậu cầm hai miếng về đi."

Mặt Lâm Quỳnh đỏ ửng như trái táo, "Không cần đâu ông ơi."

"Trước đây nghe cậu nói chân bạn đời của cậu cũng không khỏe lắm, bây giờ cậu cũng vậy, sao thế hả?"

Lâm Quỳnh: "Bị anh ấy lây đó."

"...."

Phó Hành Vân khỏe lại thì đến lượt cậu què.

Hai người trò chuyện một lúc, Lâm Quỳnh mới đi lên đường đi mua đồ ăn.

Giữa chừng còn gọi điện cho Phó Hành Vân.

"Tối nay muốn ăn gì?"

Phó Hành Vân để điện thoại bên tai, lắng nghe giọng nói của đối phương, "Gì cũng được."

Lâm Quỳnh rên hừ hừ vài tiếng.

Phó Hành Vân nghe thấy vậy, "Sao thế?"

"Anh còn hỏi!"

Lâm Quỳnh đầy bất mãn, nhưng lại sợ lớn tiếng sẽ bị người khác nghe thấy, giống như ăn trộm vậy, "Anh... Anh cắn mặt em làm gì?"

"Sao em cắn tôi thì được mà lại không cho tôi cắn em?"

Lâm Quỳnh lập tức cạn lời, dù sao thì trên ngực Phó Hành Vân lúc này đúng thật là có dấu răng của cậu.

Thấy nói không lại đối phương, Lâm Quỳnh liền đổi một con đường khác, "Trước đây anh đâu có như vậy."

Phó Hành Vân mỉm cười tựa lưng vào ghế, không nói gì, để cậu mặc sức diễn.

Thư ký bên cạnh vừa nhìn thấy liền giật mình quay đầu đi chỗ khác.

Không, đây không phải là ông chủ của mình.

Đợi đối phương cúp máy, một lần nữa quay về khuôn mặt lạnh lùng, thư ký mới cảm nhận được một cảm giác quen thuộc như che trời lấp đất.

Lâm Quỳnh đi đến chợ, mua cá và một ít rau rồi đi ra, nhanh chân đi về nhà.

Ngay sau đó góc áo đột nhiên bị kéo lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy một đứa trẻ khoảng sáu, bảy tuổi đang túm cậu lại.

"Anh ơi."

Lâm Quỳnh nhìn nhóc, cúi người xuống, "Sao vậy bạn nhỏ?"

"Anh ơi, em không tìm thấy bố mẹ, anh có thể giúp em tìm không?"

Bé trai mặt đầy sốt ruột.

Lâm Quỳnh thấy vậy vội an ủi bé, "Đương nhiên là được, em đừng khóc nữa đã, bây giờ anh đưa em đi tìm bố mẹ."

Nói rồi móc điện thoại ra định gọi 110.

Bé trai túm lấy tay Lâm Quỳnh, "Anh ơi, anh cùng em qua bên kia tìm trước có được không?"

Nói rồi chỉ về một hướng nào đó, nếu cứ đi thẳng về hướng đó cũng có thể đến đồn cảnh sát.

Lâm Quỳnh cầm chắc điện thoại, "Được thôi, anh qua đó xem với em, nếu không có thì anh đưa em đi tìm chú cảnh sát."

Bé trai gật đầu, lễ phép nói: "Cảm ơn anh."

Nhóc kéo Lâm Quỳnh đi về hướng đó, "Lúc đó em chơi ở đây nè."

Nói xong chạy vào một con hẻm, nói tiếp, "Nhưng bóng lăn vào trong này nên em chạy vào nhặt, ra ngoài thì không thấy bố mẹ đâu nữa."

Lâm Quỳnh sợ nhóc lại chạy lạc mất, đi vào trong hẻm kéo nhóc lại, ai ngờ vừa vào tới liền bị người ta túm lại.

Nhìn vệ sĩ trước mặt, Lâm Quỳnh lập tức trợn tròn mắt.

"Anh..."

Đối phương thành thạo dùng thuốc mê chụp lên miệng cậu, hai chân Lâm Quỳnh liều chết vùng vẫy, dùng chút sức lực cuối cùng bấm gọi vào số cảnh sát.

Trước khi hôn mê, cậu nhìn thấy bé trai kia nhận của người ta một số tiền.

- _-

"Tỉnh lại!"

"Lâm Quỳnh, tỉnh lại!"

Lâm Quỳnh cố mở rắt ra, vừa quay đầu liền thấy một gương mặt quen thuộc, "Cảnh Lâm?!"

Phó Cảnh Lâm thấy cậu tỉnh lại mới thở phào.

Lâm Quỳnh choáng hết cả đầu, cúi đầu xuống thì phát hiện ra chân tay đều bị trói, quay đầu qua thì thấy Phó Cảnh Lâm cũng hệt như mình.

Sau đó ngẩng đầu lên quan sát xung quanh. Ở đây rất tối, máy móc xung quanh đầy rỉ sét, hình như là một công trường bỏ hoang.

Lâm Quỳnh nhìn Phó Cảnh Lâm, "Không phải cậu đi lang thang sao?"

"Sao lại ở đây?"

"Hôm qua tôi thấy một tên ăn hiếp người già, liền chạy tới giúp đỡ, nào ngờ bà lão kia lại cho tôi một đấm."

......

Lâm Quỳnh: "Cậu bị đánh ngã?"

Phó Cảnh Lâm: "Đương nhiên không rồi."

"Vậy sao cậu lại ở đây?"

"Sau đó bà lão và tên xấu kia cùng đánh tôi."

"...."

Lâm Quỳnh thở dài, sau đó bắt đầu quan sát cháu ngoại mình, "Không có chỗ nào bị thương chứ?"

"Không."

Phó Cảnh Lâm lắc đầu, sau đó nói: "Anh thì sao?"

"Tôi có."

Phó Cảnh Lâm giật mình, sau đó nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Chỗ nào?"

"Tâm hồn mong manh."

"...."

Phó Cảnh Hồng đi đến, nhìn người đang canh ngoài cửa, "Đã mang người đến đây hết rồi?"

Vệ sĩ: "Mang về hết rồi."

Phó Cảnh Hồng nghe xong, khóe miệng nở một nụ cười gian ác, nói với người mặc đồ đen sau lưng mình: "Ở ngoài đợi tôi, khi nào tôi gọi thì hãy vào."

"Vâng."

Phó Cảnh Hồng vui vẻ đi vào, Phó Hành Vân hủy mất thứ mà hắn để tâm, vậy thì thứ mà anh để tâm cũng đừng hòng giữ được.

Kẻ xấu bình thường làm những chuyện này đều sẽ liên lạc để uy hiếp đối phương, nhưng hắn thì không, anh cả kia của hắn bản lĩnh hơn người, nếu như nói ra thì hắn chỉ có con đường chết.

Cái hắn muốn là sau khi dày vò rồi phá hủy mọi thứ thì sẽ nhìn bộ dạng đáng thương của đối phương.

Ai ngờ vừa đi vào liền thấy hai người bên trong đang trò chuyện vui vẻ.

"Anh biết không, bà lão kia, đấm một cái....."

Phó Cảnh Lâm sau khi nhìn thấy Phó Cảnh Hồng liền ngừng nói, sau đó lặng lẽ giấu mảnh sắt trong tay ra phía sau, nhíu mày căm ghét quay đầu đi.

Ánh mắt căm ghét và xem thường kia như tát thật mạnh vào mặt Phó Cảnh Hồng.

Cảm giác phẫn nộ dâng lên trong lòng, bước đến đá vào đầu nhóc một cái thật mạnh.

Phó Cảnh Lâm vốn đang ngồi lập tức ngã ra đất, máu tươi chảy áo ào bên tai.

Lâm Quỳnh thấy vậy vội lao đến bảo vệ, "Anh làm cái gì vậy?!"

Phó Cảnh Lâm gào lên, "Mẹ nó chứ, cái đồ con hoang, con mẹ ông có giỏi thì cởi dây trói ra mà đánh!"

Thấy hắn còn định ra tay, Lâm Quỳnh nhào tới túm chân hắn lại, "Anh có còn là người không vậy, sao lại động tay động chân với con nít."

"Được."

Mắt Phó Cảnh Hồng đỏ ngầu, "Tao không đánh nó, tao đánh mày."

Nói rồi túm lấy tóc Lâm Quỳnh, xách lên, Lâm Quỳnh đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, dây thừng trên tay vừa rồi được Phó Cảnh Lâm cứa đã hở ra một chút, cậu nhanh chóng giãy giụa.

Phó Cảnh Hồng nhìn cậu, "Lâm Quỳnh, nói thật nhé, ban đầu tao thật sự không nhìn ra tình cảm của mày dành cho người anh cả kia của tao cơ đấy."

Hắn vỗ vỗ mặt Lâm Quỳnh, "Thật không ngờ, ban đầu, mày con mẹ nó đã lừa tao."

Nói rồi giơ tay lên tát cậu ngã nhào trên đất.

Phó Cảnh Hồng vẫn chưa hết giận mà đá liên tục vào bụng cậu mấy cái.

Lâm Quỳnh đau đến mức chảy cả dịch dạ dày ra ngoài.

Phó Cảnh Lâm rống lên, "Ông, con mẹ nó, dám đụng anh ấy, tôi liều mạng với ông."

Phó Cảnh Hồng nhìn qua nhóc, "Mày sao?"

Sau đó là một tràng cười mỉa mai, "Mày chẳng qua chỉ là một đứa con nít vẫn cần người khác bảo vệ thôi."

Câu mỉa mai này triệt để làm Phó Cảnh Lâm nổi giận, "Con mẹ ông chứ...."

Nhóc muốn đứng dậy nhưng vì chân bị trói mà lại một lần nữa ngã trên mặt đất.

"Hôm nay ông mà dám đụng đến anh ấy, sau này ông cũng đừng hòng sống yên."

Phó Cảnh Hồng túm tóc Lâm Quỳnh kéo lên, "Sống yên?"

"Phó Hành Vân có lúc nào mà cho tao sống yên đâu!"

"Nếu tao sống không nổi thì chúng mày cũng đừng hòng sống."

Lâm Quỳnh đau đến run rẩy, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Phó Cảnh Hồng.

"Anh mãi mãi không sánh được với Hành Vân đâu."

"Mày nói cái gì?"

"Tôi nói anh mãi mãi không sánh được với Hành Vân đâu."

Phó Cảnh Hồng trợn mắt to hết cỡ, sau đó cười nói: "Phải, tao không bằng nó, nhưng vậy thì thế nào, lúc đó cũng là tao phế chân nó đó thôi!"

"Lâm Quỳnh, tao nói cho mày biết, tao có thể phế chân nó một lần thì sẽ có lần hai!"

"Kể cả lần ba!"

....

Lâm Quỳnh hồi tưởng lại trong đầu, cảnh tượng Phó Hành Vân ngã xuống từ xe lăn, lê chân mình bò trên mặt đất một cách thảm hại.

Nó đã khiến một người đàn ông phong độ ngút trời biến thành tên điên, đau khổ cùng cực, không biết đã phải sống bao ngày trong ác mộng, đều là do tên trước mặt cậu làm ra.

Hai mắt Lâm Quỳnh đỏ ngầu, "Mày làm?"

Phó Cảnh Hồng: "Ngoài tao ra thì còn ai vào đây?"

....

"Mẹ mày, mày là đồ cầm thú!"

Lâm Quỳnh điên cuồng vùng vẫy khỏi tay hắn.

Phó Cảnh Hồng giơ chân đá liên tục vào người cậu.

Ai ngờ đối phương ngã xuống, dây thừng sau lưng lại đột nhiên được cởi ra, Lâm Quỳnh nhanh chóng cởi trói trên chân, nhào về phía hắn.

"Người đâu...."

Phó Cảnh Hồng còn chưa nói xong đã bị đè xuống đất.

Mắt Lâm Quỳnh đỏ ngầu, đấm túi bụi, "Con mẹ mày sao dám làm vậy hả!"

"Con mẹ mày sao dám làm vậy hả!"

Phó Cảnh Hồng cũng bắt đầu đánh lại, một đấm thật mạnh vào mặt, nhưng đối phương giống như không biết đau vậy.

Phó Cảnh Lâm trợn tròn mắt nhìn hai người quấn lấy nhau, muốn đến giúp nhưng không thể nào đứng dậy được, sau đó nhanh chóng nhặt lấy miếng sắt định cứa đứt dây thừng.

Mặt Lâm Quỳnh bây giờ hệt như bị bảng pha màu vậy, chiếc mũi cao thẳng bắt bắt đầu chảy máu, má phải sưng phù lên, nhưng dường như không cảm thấy đau, vẫn liên tục đấm xuống.

Vừa đấm, nước mắt vừa trào ra, hình ảnh đầy đau khổ của Phó Hành Vân trước đây như hiện ra trước mắt.

Phó Cảnh Hồng một lần nữa bị cậu đè xuống đất, đánh hết cái này đến cái khác.

Phó Cảnh Hồng bùng phát cơn giận, "Mẹ mày điên rồi à!"


Tác giả có lời muốn nói:


Công dân tích cực: Lâm Quỳnh, Phó Cảnh Lâm


Lâm Quỳnh: Đứa trẻ này giống tôi


Phó Cảnh Lâm:....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK