Lăng Việt khẽ híp mắt, bắn ra hai luồng ánh sáng lạnh lẽo, hai luồng ánh sáng đó đâm về phía Thất trưởng lão y như một thanh kiếm.
“Muốn chết à!?”
Thất trưởng lão hừ một tiếng, lập tức vận dụng chân khí để chống cự lại.
Nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai bên quá gần cho nên Thất trưởng lão căn bản không kịp phản ứng lại được, khi kiếm quang vừa lóe lên, thì hai cánh tay của Thất trưởng lão cũng rơi xuống, ông ta la hét đau đớn thảm thiết, sắc mặt cũng tái nhợt như sáp!
Nếu như ông ta không phải tu sĩ, không có chân khí hộ thể, thì ông ta lúc này nhất định đã bị chết rồi.
“Lăng thiếu chủ, cậu đây là có ý gì? Có phải ức hiếp người khác quá rồi không?”
Mấy vị trưởng lão của Thiết Quyền Môn đều có sắc mặt vô cùng khó coi, Lăng Việt thấy vậy cũng chỉ thoáng nhìn qua một chút.
“Dám mồm năm miệng mười trước mặt tôi, chưa giết là khách sáo rồi đó.”
"Cậu ——!" Mọi người tức giận nghiến răng nghiến lợi.
"Lăng thiếu chủ, cậu thật không có chút ý tứ hòa giải nào!"
"Hòa giải?"
Khóe miệng Lăng Việt cười xấu xa. Sau đó hắn bưng tách trà lên rồi hớp một ngụm, thản nhiên nói: "Tôi từ đầu đến cuối chưa từng nói qua hai từ 'hòa giải'! Tôi chỉ nói là 'đầu hàng' hoặc là 'chết'!"
“Cậu…”
Lăng thiếu chủ lẽ nào không sợ gây lên cuộc chiến giữa Thiết Quyền Môn và quỷ cốc sao? Nếu như vậy, thì một mình cậu ở Giang Châu này cũng không thể lo mỗi cho mình được nhỉ?”
“Uy hiếp tôi sao?”
Lăng Việt nhàn nhạt liếc mắt một cái.
“Thiết Quyền Môn, một điều nhục nhã chưa từng được lên đài vinh danh trong bách môn tranh bá mà cũng dám đe dọa tôi sao? Thật nực cười!"
“Lăng thiếu chủ mạnh mồm mạnh miệng thật đất! Tuy thực lực của Thiết Quyền Môn chúng ta không đủ, nhưng chung quy gì cũng tham gia bách môn tranh bá bao năm qua! Kiểu gì cũng phải tốt hơn so với quỷ cốc các người chưa từng tham gia lấy một lần!”
“Thật to gan”
Minh Thừa Lệ hét lớn một tiếng, nhưng Lăng Việt khẽ quát, “Lùi lại!”
Minh Thừa nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương một cái, sau đó thu hồi khí thế mình xuống.
Lăng Việt đặt tách trà xuống, đứng dậy, hai tay đặt sau lưng, đi thẳng tới đối phương.
Người đó chính là nhị trưởng lão của Thiết Quyền Môn!
"Ông vừa mới nói cái gì, nói lại đi!"
“Nói thì nói! Lão phu sợ tên nhóc nhà cậu hay sao? Thiết Quyền Môn của tôi tuy cũng không hay ho gì, nhưng so với con rùa rụt cổ đi 50 bước rụt lại 100 bước như quỷ cốc thì cậu có tư cách gì kiêu ngạo trước Thiết Quyền Môn của chúng tôi chứ?"
Vừa dứt lời, Lăng Việt đã trực tiếp đấm ra một quyền!
Một quyền này tuy không có dấu hiệu gì cả, nhưng uy lực của nó lại khiến người ta giận sôi máu.
Một quyền này trực tiếp xuyên qua người của nhị trưởng lão Thiết Quyền Môn:
"Ông hỏi tôi có tư cách gì sao? Nắm đấm này chính là tư cách của quỷ cốc tôi đấy, ai không phục thì giết luôn!”
Toàn bộ phòng riêng lập tức im lặng. Đám người Thiết Quyền Môn tức giận căm phẫn nhưng lại không dám ho he gì, ngay cả thở một hơi cũng không dám! Không phải bọn họ không muốn động, mà là bọn không dám động!
Bởi vì chỉ trong gang tấc Lăng Việt chỉ tùy ý xuất ra hai chiêu đã đánh gãy cánh tay của Thất trưởng lão, rồi một chiêu giết chết Nhị trưởng lão!
Thực lực cấp độ này chính là người mạnh bậc nhất ở trong Thiết Quyền Môn.
Sức mạnh cơ này ai dám địch lại chứ?
Lăng Việt thu hồi lại nắm đấm, đối thủ ầm ầm ngã xuống, Lăng Việt vừa phủi tay, vừa hờ hững nhìn những người khác. Nhưng những người kia khi bắt gặp ánh mắt của hắn thì lập tức cúi đầu xuống, không dám nhìn Lăng Việt.
"Vẫn là câu nói đó, một là thần phục tôi, hai là chết!”
“Quỷ cốc của tôi không cần cộng sự gì hết, bởi vì không có ai có đủ tư cách để làm bạn đồng hành của tôi ở quỷ cốc!"
"Mấy người... chỉ đáng làm nô tài mà thôi!"
Lời nói đầy bá khí bén nhọn không để một chút đường lui nào cho đám người Thiết Quyền Môn.
Đám người ở Thiết Quyền môn sợ tái xanh mặt mày.
“Lăng thiếu chủ, có thể cho chúng ta một chút thời gian suy nghĩ được hay không?”
"Tính tình của tôi có hạn thôi, năm phút đồng hồ!"
"Đa tạ... Đa tạ!"
Một đám trưởng lão lau mồ hôi lạnh, người nãy nhìn người kia, sau đó lập tức đi vào phòng riêng phía trong đại sảnh nói chuyện: "Tên nhóc Lăng Việt này thực lực quá kinh khủng! Có thể trong nháy mắt giết chết trưởng lão chúng ta, thật sự là phi phàm mà!"
“Nếu như không đồng ý yêu cầu của cậu ta, thì e rằng không ai trong chúng ta thoát được đâu!"
“Hay là…đồng ý luôn đi?"
“Đùa nhau à? Thiết Quyền Môn của chúng ta tốt xấu gì cũng là một trong những môn phái võ lâm, là môn phái có danh có tiếng có sơn môn đàng hoàng, vậy mà đi đầu hàng quỷ cốc, vậy còn ra thể thống gì nữa?”
“Dù gì thần phục cũng tốt hơn là chết đúng không? Vả lại Thiết Quyền Môn của chúng ta trước nay chưa từng có thành tích nào qua những lần bách môn tranh bá, cứ cố ngang ngạnh thì được ích gì đâu…”
Trong lúc mọi người đang thảo luận, điện thoại di động của Lăng Việt đột nhiên vang lên. Hắn ấn nghe, ngay lập tức, khuôn mặt vốn bình thản dần trở nên đen đi.
Tú Nhi và Minh Thừa cũng không khỏi nhíu mày.
Có thể khiến cho Lăng Việt có biểu cảm như vậy chắc chắn không phải là chuyện nhỏ!
Cúp điện thoại, Lăng Việt lạnh mặt nói: "Thiết Quyền Môn ngu xuẩn nhà các người, không cần thương lượng gì nữa, trở về chuẩn bị quan tài đi! Minh Thừa, chúng ta đi thôi!"
"Thiếu gia, chuyện gì vậy?"
“Thiếu chủ Thiết Quyền Môn bắt Y Nhân đi rồi!”
Hai người họ rời đi để lại mấy người bên Thiết Quyền Môn đang một mặt trì độn chẳng hiểu gì.
"Vị tiểu thư này, chẳng hay cái người Y Nhân đó là ai vậy?”
Tú Nhi nhìn bọn người đó với vẻ mặt đáng thương , lắc đầu thở dài.
"Y Nhân là phu nhân của thiếu chủ chúng tôi! Chúc may mắn!"
Nói xong, cô ấy cũng rời khỏi căn phòng riêng đó, lúc này sắc mặt của những người trong Thiết Quyền Môn co giật kịch liệt, hoàn toàn suy sụp
"Cái quái gì vậy, tên nhóc chết tiệt kia muốn giết chết người trong Thiết Quyền Môn chúng ta ư?”
. . .
Lúc này, trong một khách sạn năm sao ở Giang Châu, thiếu chủ của Thiết Quyền Môn bày một bàn đồ ăn cao cấp của phương Tây, hắn ta rót hai ly rượu đỏ, nhìn Y Nhân đứng bên cửa sổ, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý cùng thèm muốn.
"Y nhân tiểu thư, tục ngữ có câu mỹ nữ xứng anh hùng, tôi và cô là trời sinh một cặp đó, vậy thì hà cớ gì lại đau khổ kháng cự chứ?”
"Còn nữa. . .Gả cho bản thiểu chủ, cô sẽ trở thành người phụ nữ đệ nhất ở Giang Châu! Vậy hà cớ gì bỏ qua chứ?”
Mục Y Nhân cười lạnh một tiếng, "Tôi khuyên anh lập tức đưa tôi trở về, nếu không hậu quả gánh không nổi đâu!"
"Ha ha... Y Nhân tiểu thư à, e rằng cô không biết những năng lực của tôi rồi! Tôi là một người luyện võ, hơn nữa còn tu luyện vượt qua các quy tắc của thế giới! Toàn bộ Giang Châu, thật sự không có một ai có thể khiến tôi nhận thua.”
"Không! Có một người, anh không thể trêu vào!"
“Vậy tôi cũng muốn biết, hắn là ai?"
"Lăng Việt!"
Thiếu chủ Thiết Quyền khẽ cau mày.
"Thật là một cái tên quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải, tên đó là gì?”
“Thiếu chủ quỷ cốc!”
Mắt của thiếu chủ Thiết Quyền đột nhiên híp lại một cái!
“Thì ra là hắn ta, thú vị đấy, phải là quá thú vị luôn! Bổn thiếu chủ đang muốn so vài chiêu với hắn ta đây, vậy mà không ngờ bây giờ không tìm được hắn, nhưng lại tìm được người phụ nữ của hắn.”
Bất chợt, khóe miệng của thiếu chủ Thiết Quyền khẽ nhếch lên.
"Đã như vậy, đêm nay, tôi càng phải nếm thử Mộ tiểu thư một chút!"
Mục y nhân hơi biến sắc mặt.
"Anh không sợ thiếu chủ quỷ cốc?"
"Ha ha ha. . . " Thiếu chủ Thiết Quyền ngửa mặt lên trời cười to!
"Tôi không đâu phải những trưởng lão nhát gan kia! Người khác sợ hãi Lăng Việt, nhưng thiếu chủ này không thèm sợ! Hắn là thiếu chủ, ta cũng là thiếu chủ, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu!”