Mục lục
Thiếu chủ quỷ cốc - Lăng Việt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau mấy cuộc điện thoại liên tiếp, trán Trương Bảo Đường đã ướt đẫm mồ hôi.

Lần thứ hai ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Lăng Việt thì bỗng nhiên phát hiện, người trẻ tuổi trước mắt này rõ ràng vượt xa tưởng tượng của mình.

Mãi đến giờ khắc này, ông mới phát giác dường như mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn.

Ực!

Trương Bảo Đường nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt mang theo một tia hoảng sợ nói:

"Rốt cuộc cậu là ai?"

“Là người ông không chọc tới được!”

Lăng Việt đứng dậy, bỏ tàn thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt rồi xoay người rời đi.

"Minh Thừa, ông ở lại dọn dẹp! Không cần chừa lại tên nào cả!”

“Được rồi, thiếu chủ cứ giao cho tôi!”

Minh Thừa cười dữ tợn, khi Lăng Việt đi ra khỏi hiệu thuốc, cửa cuốn giống như bị điều khiển, toàn bộ tự động hạ xuống.

Thanh âm chói tai che đi vài tiếng kêu thảm thiết.

Lăng Việt đã không thích kiếm chuyện với người khác rồi, vậy mà còn có người có gan tìm hắn gây phiền phức, buồn cười!

Trở về y quán, ngoài cửa đã tụ tập không ít bệnh nhân nghe danh mà đến.

Có người giàu có dư dả, cũng có người nghèo khó, mong được Lăng Việt trị liệu miễn phí.

Nhưng Lăng Việt chỉ đơn giản nhìn lướt qua, không tiếp người nào cả.

Chuyện chữa bệnh chỉ đơn giản là để nhớ lại ký ức thời thơ ấu với cha, không phải là sự nghiệp chính của Lăng Việt!

Vui vẻ thì làm, không vui, Ngọc Hoàng đại đế có đến tìm thì hắn cũng lười cứu!

"Từ nay về sau, mỗi tuần chỉ cứu một người, tiền chẩn đoán một trăm triệu, không chữa miễn phí! Đi đi, đừng đứng đây chướng mắt tôi nữa!”

Dứt lời, Lăng Việt xoay người đi vào trong đình viện, cửa lớn đóng chặt, không tiếp đãi bất kỳ khách nhân nào nữa.

Sống chết có số, phú quý do trời.

Phàm là người bị bệnh nặng, số mệnh đã định là phải chết.

Lăng Việt có năng lực, có thể kéo bọn họ về từ Quỷ Môn Quan, nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ chưa tận số!

Mạng này là nhờ Lăng Việt cho!

Hắn vui thì có thể sống, hắn mất hứng thì đành chịu chết!

Đã yếu đuối như con sâu con kiến thì chỉ có thể khóc lóc chịu trận.



Vào buổi chiều, tại đầu đường cao tốc Giang Châu có vài chiếc xe Maybach lái xẹt qua, cuối cùng dừng lại ở cửa khách sạn Giang Châu.

Sau đó là một nhóm đàn ông mặc kì lạ bước xuống xe.

Có người lớn tuổi, cũng có người trẻ tuổi.

Bọn họ đồng loạt mặc quần áo lụa rộng thùng thình, thoạt nhìn rất thật giống mấy nhân sĩ võ lâm cổ đại trên TV.

Người xung quanh nhịn không được chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.

Ở giữa là một nam thanh niên diện mạo cực kỳ nho nhã, bất luận là chiều cao hay là nhan sắc đều không hề kém cạnh các nam nghệ sĩ nổi tiếng, hấp dẫn không ít cô gái dừng chân, vụng trộm nhìn thoáng qua rồi đỏ má rời đi.

Thanh niên diện mạo xuất sắc đó còn thỉnh thoảng huýt sáo với các cô gái đi qua, càng khiến cho lòng dạ các cô rối bời!

Mấy vị lão giả nhịn không được nhíu mày nói:

"Thiếu chủ, lần này chúng ta tới đây là vì hòa đàm với thiếu chủ Quỷ Cốc, hy vọng ngài có thể nghiêm túc một chút."

Thiếu chủ Thiết Quyền bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn nói:

"Biết rồi! Khó lắm mới được một chuyến đi thăm tục thế, vậy mà không cho phép tôi chơi đùa à! Không phải chỉ là một thiếu chủ Quỷ Cốc chó má sao? Tồn tại nhiều năm như vậy mà ngay cả Bách Môn Tranh Bá trăm năm một lần cũng không dám tham dự, có gì phải sợ?”

Mọi người nhíu mày.

"Thiếu chủ! Quỷ Cốc thân là một trong tam đại môn phái thần bí trong võ lâm, không phải hạng tầm thường gì! Tuyệt đối không thể khinh địch!"

"Dừng! Cho dù hắn có trâu bò cỡ nào thì cũng chỉ là một thiếu chủ mà thôi, sợ cái gì? Hơn nữa, Quỷ Cốc cách Giang Châu bao xa? Thiết Quyền Môn chúng ta cách Giang Châu bao xa? Một thiếu chủ Quỷ Cốc nhỏ nhoi như hắn, nếu dám quá đáng, chúng ta cứ ra tay dằn mặt! Quỷ Cốc có thể làm sao bây giờ? Chẳng lẽ còn có thể phái đại quân tới báo thù sao?"

"Thiếu..."

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa! Để mấy người trưởng lão các người đi phụ trách là được, bổn thiếu chủ thật vất vả mới tới Giang Châu một chuyến, muốn đi thăm thú phong cảnh Giang Châu một chút. Lục tử, chúng ta đi thôi.”

"Vâng!"

Từ trong đám người, lập tức có một thiếu niên bước ra, đuổi theo bước chân của thiếu chủ Thiết Quyền rời đi.

Mấy vị trưởng lão đứng tại chỗ, trên mặt không khỏi có chút tức giận.

"Thiếu chủ không biết chú trọng toàn cục như thế, thật sự là khó đảm đương được trách nhiệm trọng đại!"

"Quên đi, dù sao hắn cũng là thiếu chủ, con trai môn chủ. Dù thế nào chúng ta cũng phải cho hắn một ít thể diện!”

"Chờ trở lại tông môn, tôi tất nhiên phải tham gia hắn một quyển!*"

Một đám trưởng lão thầm oán giận bất bình, dưới sự dẫn dắt của thủ hạ tiến mà vào khách sạn Giang Châu.

Vào buổi tối, cùng với một chiếc Rolls-Royce đi vào khách sạn Giang Châu, bầu không khí dần dần trở nên long trọng.

Lăng Việt mặc âu phục đặt may riêng làm nổi bật vẻ đẹp trai phi phàm của hắn.

Thiếu niên vốn đã trời sinh đẹp trai, sau khi phối hợp với bộ quần áo này, không giận tự uy, khí thế phi phàm!



Minh Thừa và Tú Nhi cũng thay một bộ quần áo mới tinh.

Ba người trực tiếp đi tới một phòng riêng trên tầng bảy của khách sạn Giang Châu, nhóm người Thiết Quyền môn đã sớm chờ ở đây.

Thấy Lăng Việt đi tới, mọi người lập tức đứng dậy.

"Hoan nghênh hoan nghênh, thiếu chủ Quỷ Cốc, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, khí phách bất phàm."

Lăng Việt một tay đút túi, chưa từng để ý tới những người đã có mặt, trực tiếp đi về phía sô pha và ngồi lên.

Mọi người Thiết Quyền môn thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Đây rõ ràng là Lăng Việt không để bọn họ vào mắt!

Nhưng mà, nhớ tới mục đích của chuyến đi lần này là tới hòa đàm, mọi người cũng không tiện nổi giận, đành phải đè nén tức giận trong lòng.

"Thiếu chủ Quỷ Cốc, lần này Thiết Quyền môn chúng tôi phái bốn vị, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Lục trưởng lão cùng Thất trưởng lão đến hòa đàm."

"Ừm!"

Lăng Việt nhàn nhạt ừ một tiếng, toàn phòng lập tức lâm vào cảnh xấu hổ.

Mấy vị trưởng lão liếc nhìn nhau, ho nhẹ một tiếng, nói:

"Lăng thiếu chủ, về chuyện trước đó ngài nói muốn Thiết Quyền môn chúng tôi chủ động đầu hàng, xin thứ cho Thiết Quyền môn chúng tôi từ chối yêu cầu của ngài!"

Lăng Việt híp mắt.

"Đã như vậy còn muốn đàm phán gì nữa?"

"Ặc."

Sắc mặt mọi người liền thay đổi.

"Lăng thiếu chủ, Thiết Quyền môn chúng tôi, tốt xấu gì cũng là một trong bách đại môn phái của võ lâm, há có thể đầu hàng Quỷ Cốc dẫn dàng như vậy? Nếu như truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ bị người cười rụng răng sao?"

"Không sai! Nếu muốn chúng tôi đầu hàng thì ít nhất cũng phải đấu với Thiết Quyền môn chúng tôi một trận chứ! Đến lúc đó, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu!"

Minh Thừa lạnh lùng cười.

"Thật thú vị, muốn hòa đàm chính là các người, nhưng giờ các người muốn lật lọng bắt đầu uy hiếp bọn tôi sao!"

Trưởng lão Thiết Quyền môn cười cười.

"Ha ha ha. Chúng tôi chỉ muốn làm rõ ưu và khuyết điểm của chuyện này! Lăng thiếu chủ, tôi nghĩ trong lòng cậu cũng nên hiểu. Bách môn tranh bá trăm năm một lần sắp tới! Lúc này Quỷ Cốc các người kết thêm một người bạn còn tốt hơn có thêm một kẻ địch đấy!”

"Đúng vậy, Bách môn tranh bá, tuy rằng Thiết Quyền Môn chúng tôi không phải là một trong những môn phái đứng đầu, nhưng nếu có thêm chúng tôi làm trợ lực đối với Quỷ Cốc các người vẫn tốt hơn! Nếu Lăng thiếu chủ cố ý đối địch với Thiết Quyền môn chúng tôi thì Thiết Quyền môn cho dù có liều chết, cũng phải kéo theo Quỷ Cốc rớt ngựa!"

"Năm nay, là lần đầu tiên Quỷ Cốc tham gia Bách môn tranh bá! Lăng thiếu chủ phải suy xét mọi chuyện thật kĩ!”

"Từ trước cho tới nay Quỷ Cốc đều lấy sự thần bí mà nổi danh. Nếu để màn xuất hiện có bất trắc gì thì từ nay về sau, Quỷ Cốc sợ là không còn sức chấn nhiếp võ lâm Hoa Hạ nữa!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK