Minh Thừa thở dài một hơi: "Ai! Thời đại này, người tốt sống không lâu, người xấu sống ngàn năm!"
"Thế thì chưa hẳn!"
Lăng Việt đẩy cửa ra.
"Người yếu sống không lâu, người mạnh có thể diệt thiên!"
"Quét dọn một chút đi, y quán sẽ khai trương lần nữa."
Minh Thừa luôn mồm chậc chậc chậc chậc.
"Y thuật của ngài xuất thần nhập hóa, dùng ở y quán này thì thật con mẹ nó chà đạp!"
...
Mấy ngày sau, y quán Lăng gia lại khai trương lần nữa. Họ đốt hai dây pháo, trên cây cột ngoài cửa có khắc hai câu nói.
Bên trái là câu: Diệu thủ phân âm dương, sinh tử nghe lệnh ta.
Bên phải là câu: Kẻ vô duyên xem bệnh trăm vạn, người có duyên không lấy một xu!
Sự kiện này bị hàng xóm láng giềng chê cười vài ngày. Một cái y quán đàng hoàng lại làm giống như bọn lừa đảo đầu đường.
Nhưng Lăng Việt mở y quán chỉ vì tìm về ký ức trước kia, cũng không phải muốn làm thầy thuốc, cho nên cũng không để ý ánh mắt người khác.
Lầu một là y quán, lầu hai là nơi ở của Lăng Việt và Mục Y Nhân. Trong viện còn xây hai gian nhà trệt cho Minh Thừa và Tú Nhi ở lại.
Cứ như vậy, trong thời gian ngắn, bọn họ cũng coi như có một mái nhà!
Nhưng trong y quán lại không có lấy một người khách.
Người có tiền thì chướng mắt y quán của Lăng Việt nhỏ, không có tiền thì bị câu nói xem bệnh trăm vạn kia dọa đến không dám đến cửa.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.biz. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Có thể nói, y quán của Lăng gia thuần túy chỉ là trên danh nghĩa, còn không bằng tiệm bún thập cẩm cay sắp đóng cửa bên góc đường kia!
Ban ngày, Mục Y Nhân đi ra ngoài làm việc từ 9 giờ tới 5 giờ, Minh Thừa tu luyện, Tú Nhi rảnh rỗi thì thêu thùa.
Lăng Việt rảnh rỗi mỗi ngày ăn cơm trưa xong thì chấp hai tay sau lưng đi đến góc đường đánh cờ.
...
"Chiếu tướng."
"Móa! Lăng Việt, cậu đã thắng bao nhiêu trận rồi? Góc đường này của chúng tôi đều bị cậu đánh bại, không đến 1000, cũng có 800 rồi đúng không?"
Lăng Việt châm một điếu thuốc lá, cười nhạt một tiếng: "Tôi cũng không biết, ta chỉ biết là một ván 100 đồng, hiện tại vừa đủ để tôi đổi bộ ghế sô pha."
"Móa! Cậu đang khoe khoang đó à? A?"
"Đúng đấy, Lăng Việt, tài đánh cờ của cậu cao siêu như vậy, dứt khoát đổi y quán thành quán cờ đi, tuyệt đối có thể phát tài."
"Khó mà làm được! Nguyện vọng của cha tôi là để tôi làm thầy thuốc, lệnh cha khó cãi."