Mục lục
Thiếu chủ quỷ cốc - Lăng Việt (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Việt mang theo Minh Thừa đi thẳng đến hiệu thuốc đầu đường.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.biz. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Đây là một hiệu thuốc Đông Tây y kết hợp, mặt tiền cửa hàng rất lớn, bên trong có hơn chục dược sư bốc thuốc.

Cửa hàng rất hay bắt nạt khách hàng, ngoại trừ một số rất ít dược sĩ, hầu hết dược sĩ đều có vẻ mặt không kiên nhẫn. Như thể người bệnh không phải là khách của họ, mà chỉ là những người ăn xin đang chờ bố thí!

Lăng Việt chắp tay sau lưng đi vào hiệu thuốc, dược sư ngồi ở cửa đang nghịch điện thoại di động, thấy hai người bọn Lăng Việt đi vào, gã ta chỉ ngẩng đầu liếc nhìn một cái, liền lập tức cúi đầu tiếp nghịch điện thoại di động.

Minh Thừa đi đến trước mặt gã ta, không nói một lời đá hắn ta bay ra ngoài, gã ta trực tiếp té xuống đất, đưa chiếc ghế cho Lăng Việt.

"Thiếu chủ, mời ngồi!"

Dược sư đứng lên, liền chỉ vào mũi của Minh Thừa mắng một tiếng.

"Này! Giữa ban ngày ban mặt sao các người lại đánh người, còn có vương pháp không?"

Minh Thừa cười lạnh một cái, vung tay lên tát bay gã ra ngoài.

"Các người chỉ là người thấp kém, cũng muốn đến đàm phán vương pháp sao? Bịp người à! Lão tử sẽ đánh các người."

Các dược sư khác thấy một màn như vậy, liền nhao nhao tiến lên.

"Này! Tại sao ngươi lại tùy tiện đánh người?"

"Đúng vậy, các ngươi có biết ai là chủ tiệm thuốc của chúng tôi không?"

Lăng Tiêu nhàn nhạt lườm mấy người họ, nhóm một điếu thuốc lá.

"Tôi không biết muốn biết những thứ này, tôi chỉ muốn biết, ông chủ của các người đang ở nơi nào? Còn có bao lâu mới có thể đi ra đây?"

"Hừ, một thằng nhãi cuồng vọng, muốn tìm ông chủ của chúng tôi sao, sao ngươi không nhìn lại bản thân mình là ai?"

"Đúng vậy, ông chủ nhà chúng tôi, một đời là danh y, không phải tùy ý muốn gặp là có thể được!"

Lăng Việt thở ra một ngụm khói thuốc, trong mắt toát ra vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Nếu như các ngươi không nói, vậy thì dùng biện pháp của ta đi! Minh Thành, đập nát chỗ này cho ta!"

"Dạ được."

Mắt của Minh Thừa liền phát sáng, tiến lên dùng sức đập phá. Thấy vậy, các dược sư vội vã tiến lên để ngăn anh ta lại.

"Này! Sao ngươi lại tùy tiện đập phá đồ của người khác!"

"Mau dừng lại, bằng không thì đừng trách bọn ta không khách khí!"

"Ông đây, còn muốn các người không khách khí đây!"

Minh Thừa đập phá đồ đạc không đủ, trực tiếp túm lấy mấy vị dược sư này đánh cho tơi tả!

Tiếng hét vang vọng kêu lên trong hiệu thuốc, khách hàng sợ hãi đến mức chạy tán loạn, sợ làm họ nổi giận.

Trong khi anh ta đang đánh người vui vẻ, từ trên lầu một dược sư già với mái tóc hoa râm và đôi mắt viền vàng, chậm rãi từ từ đi xuống.

"Dừng tay!"

Ông ta hét đến chói tai, cau mày, vẻ mặt không thiện cảm nhìn Lăng Việt và Minh Thừa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK