“Mày!”
Bác cả tức tới mức hộc máu còn thím ba ngơ ngác.
“Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Chú ba vội tiến lên rồi bịt miệng bà ta lại!
“Câm miệng lại! Không nói không ai bảo bà câm đâu!”
Lăng Tuyết ngồi trên ghế nhếch miệng cười.
Tuy rằng cô ta không biết vì sao đột nhiên Lăng Việt lại mạnh như vậy nhưng cô ta cũng không phải kẻ ngốc.
Nhìn tình hình trước mắt, có vẻ như Lăng Việt thật sự trở nên rất xuất sắc!
Xuất sắc tới mức vượt qua bác cả!
Trong lòng Lăng Tuyết không khỏi dậy sóng!
“Lăng Việt, rốt cuộc có chuyện đã xảy ra với mày vậy?”
Bác gái vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên vội mắng:
“Lăng Đại, ông bị điên hay sao? Vợ con ông bị người ta đánh chết tới nơi rồi, vậy mà ông còn không đánh Lăng Việt sao?”
Lăng Đại trừng mắt nhìn bà ta.
“Bà không thể yên tĩnh một lúc được hay sao?”
“Ông…ông là đồ vô lương tâm, ông lại dám nói với tôi như vậy! Tôi nhất định phải ly hôn với ông!”
Trương Đạo Sơ đứng ở một bên cười lạnh nói:
“Ly hôn? Xuống địa phủ mà ly hôn!”
Bác gái giật mình.
“Ông…Ông có ý gì?”
Trương Đạo Sơ hừ nhẹ một tiếng, ông ta lười trả lời lại!
Không khí xung quanh vô cùng quỷ dị.
Đợi một lúc cho yên tĩnh lại, Lăng Việt mới từ từ lên tiếng.
“Những có mặt ở đây ngày hôm nay đều là người có uy tín. Hôm nay tôi mời mọi người tới đây để làm nhân chứng.”
Dứt lời, hắn nhìn thẳng vào Lăng đại.
“Lăng Đại, tôi có chuyện muốn hỏi ông!”
Lăng Đại chột dạ trong lòng nhưng trên mặt không có chút sợ hãi nào.
“Hừ! Lại dám gọi cả tên họ của người lớn, mày đúng là đồ hỗn láo!”
Lăng Việt không hề phản ứng với ông ta mà nói tiếp:
“Ba năm trước, có phải ông đã dụ Hoa gia tới Giang thành, hại chết cha mẹ của tôi còn khiến cho tôi bị gãy chân đúng không?”
Lời vừa nói ra khiến cho sắc mặt của mọi người thay đổi.
Từ xưa đến nay, vì vinh hoa phú quý mà có rất nhiều người lòng lang dạ sói!
Thế nhưng người như Lăng Đại lại rất hiếm.Vì vinh hoa phú quý mà lại hại chết cả nhà em trai ruột thịt, đây thật đúng là súc sinh mà!
Không, làm như vậy ngay cả súc sinh cũng không bằng!
Sau khi nghe Lăng Việt nói, nhất thời sắc mặt của Lăng Đại tái nhợt nhưng sau đó, ông ta nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh. Ông ta chỉ khẽ hừ một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng Lăng Việt.
“Lời này của mày là sao? Sao tao nghe không hiểu?”
“Ông đúng là mạnh miệng thật!”
Lăng Việt hừ nhẹ một tiếng.
“Hiện tại, ai chẳng biết ông đi theo Hoa gia ở Yến Kinh, ông định giải thích chuyện này thế nào?”
“Tao…Tao với Hoa gia thì có chuyện gì được? Chuyện giữa tao với Hoa gia cũng chỉ là trùng hợp thôi! Tao muốn mời cơm! Chuyện này cũng đâu có nghĩa là tao dụ Hoa gia tới Giang Châu!”
Lăng Việt cười lạnh lùng.
“Ông nói tiếp đi!”
Hắn duỗi tay ra, Tú Nhi đã mang một chồng tài liệu tới. Lăng Việt ném thẳng vào mặt ông ta.
“Đây là tất cả tin tức giữa ông và Hoa gia, thậm chí còn có một số lời nói của ông. Ông có muốn tôi đọc cho mọi người nghe không?”
Lăng Đại cười.
“Thật nực cười, mày tùy tiện lấy mấy tờ giấy ra để lừa tao mà còn muốn tao thừa nhận ư? Đúng là nực cười!”
“Không sao cả, ông có thể nhìn qua trước.”
“Xem thì xem, tao còn sợ mày sao?”
Trong khi nói chuyện, ông ta cầm lấy tập tài liệu. Sau khi nhìn lướt qua, chỉ liếc nhìn qua thôi cũng khiến cho ông ta run rẩy.
Sự run rẩy đó không tránh được ánh mắt của người khác!
Tất cả mọi người không khỏi hít sâu một hơi.
Ông nội Lăng tức tới mức ho khan.
“Khụ khụ…Mày! Mày là cái đồ súc sinh! Sao tao lại có đứa con như mày chứ?”
Lăng Đại càng ngày càng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Mày…Sao mày lại có tư liệu này? Không thể nào! Chuyện này không thể nào! Mày cho người theo dõi tao?”
Vẻ mặt của Lăng Việt lạnh lùng.
“Cho dù tôi có theo dõi hay là điều tra ông thì cũng không quan trọng. Quan trọng là ông làm!”
Ông nội Lăng khóc lóc thảm thiết.
“Mày là đồ súc sinh! Sao mày còn mặt mũi mà sống đến giờ chứ?”
“Năm đó khi nhà chúng ta còn nghèo, chính em trai mày đã tự nghỉ học để cho mày đi học đại học.”
“Nó học y vô cùng vất vả nhưng mỗi khi kiếm được chút tiền liền gửi cho mày làm tiền học phí!”
“Mày tốt nghiệp đi tìm việc làm, là em trai của mày dùng tiền để móc nối quan hệ cho mày!”
“Ngay cả con chó cũng cảm thấy cảm động, vậy mà mày lại dám làm ra chuyện không bằng súc sinh như thế ư?”
Ông nội Lăng chỉ trích khiến cho sắc mặt của Lăng Đại ngày càng khó coi.
Ngay cả bác gái cũng không dám hó hé câu nào.
Lăng Việt lạnh lùng nói:
“Ông còn gì muốn nói? Mau nói đi!”
“Tao…Tao…”
Bác cả nói.
“Tao không ngờ ông ta lại giết em trai với em dâu. Ông ta nói rằng chỉ muốn gặp em trai với em dâu để nói rõ mọi chuyện!”
Mọi người không khỏi thở dài một tiếng.
Giờ phút này, lời giải thích của Lăng Đại yếu ớt và vô dụng tới nhường nào.
Lăng Việt lắc đầu.
“Chuyện tới mức này, ông không cần biện hộ cho bản thân nữa.”
Lăng Đại nuốt nước miệng, nói với vẻ hoảng sợ:
“Mày…Mày định làm gì?”
“Giết người đền mạng, thiếu nợ phải trả!”
Tám chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến cho Lăng Đại như ngã vào địa ngục!
Ông ta vội vàng nói:
“Mày không thể giết tao được! Mày không thể giết tao! Hiện tại tao là người của Hoa gia! Nếu như mày dám động vào tao thì Hoa gia nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!”
Gương mặt của Lăng Đại đầy hung dữ giống như một con chó vội vàng nhe nanh múa vuốt, trông vô cùng đáng thương nhưng sẽ không có một ai cảm thấy đáng thương thay cho ông ta.
Bởi vì bất kể là ai cũng sẽ làm như Lăng Việt.
Thù giết cha mẹ, không độ trời chung!
Nhìn thấy vẻ hung dữ của Lăng đại, Lăng Việt cười khinh thường.
“Ông cho rằng tôi sẽ buông tha cho Hoa gia sao? Mạng của ông chỉ giống như món khai vị mà thôi!”
“Mày!”
Lăng Đại hoàn toàn tuyệt vọng.
Đúng vậy, thù giết cha mẹ, không độ trời chung.
Hoa gia sẽ không tha cho Lăng Việt nhưng Lăng Việt sẽ bỏ qua cho Hoa gia hay sao?
Điều quan trọng nhất chính là hiện tại Hoa gia không ở Giang Châu!
Giờ phút này, không một ai có thể cứu ông ta!
Sự tuyệt vọng đến đỉnh điểm khiến cho Lăng Đại ngồi thẫn thờ trên mặt đất!
Còn bác gái ngồi một bên đã sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Ngay cả thím ba không liên quan, giờ phút này cũng vô cùng kinh ngạc!
Đây chính là người thiếu niên bị mất hai chân, cha mẹ bị giết hay sao?
Người kia chính là bác cả!
Là tâm phúc của Hoa gia!
Là người có chỗ đứng ở Yến Kinh, chứ không chỉ là một nhà giàu mới nổi ở Giang Châu!
Trong lòng Lăng Tuyết không khỏi gợn sóng.
Rốt cuộc Lăng Việt đã giở thủ đoạn gì? Sao lại có thể bức ép cả nhà bác cả tới mức đường này?
Ba năm! Mới chỉ ba năm trôi qua thôi mà!
Rốt cuộc vì sao một tên phế vật lại có thể trở nên mạnh mẽ như thế?
Rốt cuộc là hắn dựa vào cái gì?
Bác cả tức tới mức hộc máu còn thím ba ngơ ngác.
“Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Chú ba vội tiến lên rồi bịt miệng bà ta lại!
“Câm miệng lại! Không nói không ai bảo bà câm đâu!”
Lăng Tuyết ngồi trên ghế nhếch miệng cười.
Tuy rằng cô ta không biết vì sao đột nhiên Lăng Việt lại mạnh như vậy nhưng cô ta cũng không phải kẻ ngốc.
Nhìn tình hình trước mắt, có vẻ như Lăng Việt thật sự trở nên rất xuất sắc!
Xuất sắc tới mức vượt qua bác cả!
Trong lòng Lăng Tuyết không khỏi dậy sóng!
“Lăng Việt, rốt cuộc có chuyện đã xảy ra với mày vậy?”
Bác gái vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên vội mắng:
“Lăng Đại, ông bị điên hay sao? Vợ con ông bị người ta đánh chết tới nơi rồi, vậy mà ông còn không đánh Lăng Việt sao?”
Lăng Đại trừng mắt nhìn bà ta.
“Bà không thể yên tĩnh một lúc được hay sao?”
“Ông…ông là đồ vô lương tâm, ông lại dám nói với tôi như vậy! Tôi nhất định phải ly hôn với ông!”
Trương Đạo Sơ đứng ở một bên cười lạnh nói:
“Ly hôn? Xuống địa phủ mà ly hôn!”
Bác gái giật mình.
“Ông…Ông có ý gì?”
Trương Đạo Sơ hừ nhẹ một tiếng, ông ta lười trả lời lại!
Không khí xung quanh vô cùng quỷ dị.
Đợi một lúc cho yên tĩnh lại, Lăng Việt mới từ từ lên tiếng.
“Những có mặt ở đây ngày hôm nay đều là người có uy tín. Hôm nay tôi mời mọi người tới đây để làm nhân chứng.”
Dứt lời, hắn nhìn thẳng vào Lăng đại.
“Lăng Đại, tôi có chuyện muốn hỏi ông!”
Lăng Đại chột dạ trong lòng nhưng trên mặt không có chút sợ hãi nào.
“Hừ! Lại dám gọi cả tên họ của người lớn, mày đúng là đồ hỗn láo!”
Lăng Việt không hề phản ứng với ông ta mà nói tiếp:
“Ba năm trước, có phải ông đã dụ Hoa gia tới Giang thành, hại chết cha mẹ của tôi còn khiến cho tôi bị gãy chân đúng không?”
Lời vừa nói ra khiến cho sắc mặt của mọi người thay đổi.
Từ xưa đến nay, vì vinh hoa phú quý mà có rất nhiều người lòng lang dạ sói!
Thế nhưng người như Lăng Đại lại rất hiếm.Vì vinh hoa phú quý mà lại hại chết cả nhà em trai ruột thịt, đây thật đúng là súc sinh mà!
Không, làm như vậy ngay cả súc sinh cũng không bằng!
Sau khi nghe Lăng Việt nói, nhất thời sắc mặt của Lăng Đại tái nhợt nhưng sau đó, ông ta nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh. Ông ta chỉ khẽ hừ một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng Lăng Việt.
“Lời này của mày là sao? Sao tao nghe không hiểu?”
“Ông đúng là mạnh miệng thật!”
Lăng Việt hừ nhẹ một tiếng.
“Hiện tại, ai chẳng biết ông đi theo Hoa gia ở Yến Kinh, ông định giải thích chuyện này thế nào?”
“Tao…Tao với Hoa gia thì có chuyện gì được? Chuyện giữa tao với Hoa gia cũng chỉ là trùng hợp thôi! Tao muốn mời cơm! Chuyện này cũng đâu có nghĩa là tao dụ Hoa gia tới Giang Châu!”
Lăng Việt cười lạnh lùng.
“Ông nói tiếp đi!”
Hắn duỗi tay ra, Tú Nhi đã mang một chồng tài liệu tới. Lăng Việt ném thẳng vào mặt ông ta.
“Đây là tất cả tin tức giữa ông và Hoa gia, thậm chí còn có một số lời nói của ông. Ông có muốn tôi đọc cho mọi người nghe không?”
Lăng Đại cười.
“Thật nực cười, mày tùy tiện lấy mấy tờ giấy ra để lừa tao mà còn muốn tao thừa nhận ư? Đúng là nực cười!”
“Không sao cả, ông có thể nhìn qua trước.”
“Xem thì xem, tao còn sợ mày sao?”
Trong khi nói chuyện, ông ta cầm lấy tập tài liệu. Sau khi nhìn lướt qua, chỉ liếc nhìn qua thôi cũng khiến cho ông ta run rẩy.
Sự run rẩy đó không tránh được ánh mắt của người khác!
Tất cả mọi người không khỏi hít sâu một hơi.
Ông nội Lăng tức tới mức ho khan.
“Khụ khụ…Mày! Mày là cái đồ súc sinh! Sao tao lại có đứa con như mày chứ?”
Lăng Đại càng ngày càng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Mày…Sao mày lại có tư liệu này? Không thể nào! Chuyện này không thể nào! Mày cho người theo dõi tao?”
Vẻ mặt của Lăng Việt lạnh lùng.
“Cho dù tôi có theo dõi hay là điều tra ông thì cũng không quan trọng. Quan trọng là ông làm!”
Ông nội Lăng khóc lóc thảm thiết.
“Mày là đồ súc sinh! Sao mày còn mặt mũi mà sống đến giờ chứ?”
“Năm đó khi nhà chúng ta còn nghèo, chính em trai mày đã tự nghỉ học để cho mày đi học đại học.”
“Nó học y vô cùng vất vả nhưng mỗi khi kiếm được chút tiền liền gửi cho mày làm tiền học phí!”
“Mày tốt nghiệp đi tìm việc làm, là em trai của mày dùng tiền để móc nối quan hệ cho mày!”
“Ngay cả con chó cũng cảm thấy cảm động, vậy mà mày lại dám làm ra chuyện không bằng súc sinh như thế ư?”
Ông nội Lăng chỉ trích khiến cho sắc mặt của Lăng Đại ngày càng khó coi.
Ngay cả bác gái cũng không dám hó hé câu nào.
Lăng Việt lạnh lùng nói:
“Ông còn gì muốn nói? Mau nói đi!”
“Tao…Tao…”
Bác cả nói.
“Tao không ngờ ông ta lại giết em trai với em dâu. Ông ta nói rằng chỉ muốn gặp em trai với em dâu để nói rõ mọi chuyện!”
Mọi người không khỏi thở dài một tiếng.
Giờ phút này, lời giải thích của Lăng Đại yếu ớt và vô dụng tới nhường nào.
Lăng Việt lắc đầu.
“Chuyện tới mức này, ông không cần biện hộ cho bản thân nữa.”
Lăng Đại nuốt nước miệng, nói với vẻ hoảng sợ:
“Mày…Mày định làm gì?”
“Giết người đền mạng, thiếu nợ phải trả!”
Tám chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến cho Lăng Đại như ngã vào địa ngục!
Ông ta vội vàng nói:
“Mày không thể giết tao được! Mày không thể giết tao! Hiện tại tao là người của Hoa gia! Nếu như mày dám động vào tao thì Hoa gia nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!”
Gương mặt của Lăng Đại đầy hung dữ giống như một con chó vội vàng nhe nanh múa vuốt, trông vô cùng đáng thương nhưng sẽ không có một ai cảm thấy đáng thương thay cho ông ta.
Bởi vì bất kể là ai cũng sẽ làm như Lăng Việt.
Thù giết cha mẹ, không độ trời chung!
Nhìn thấy vẻ hung dữ của Lăng đại, Lăng Việt cười khinh thường.
“Ông cho rằng tôi sẽ buông tha cho Hoa gia sao? Mạng của ông chỉ giống như món khai vị mà thôi!”
“Mày!”
Lăng Đại hoàn toàn tuyệt vọng.
Đúng vậy, thù giết cha mẹ, không độ trời chung.
Hoa gia sẽ không tha cho Lăng Việt nhưng Lăng Việt sẽ bỏ qua cho Hoa gia hay sao?
Điều quan trọng nhất chính là hiện tại Hoa gia không ở Giang Châu!
Giờ phút này, không một ai có thể cứu ông ta!
Sự tuyệt vọng đến đỉnh điểm khiến cho Lăng Đại ngồi thẫn thờ trên mặt đất!
Còn bác gái ngồi một bên đã sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Ngay cả thím ba không liên quan, giờ phút này cũng vô cùng kinh ngạc!
Đây chính là người thiếu niên bị mất hai chân, cha mẹ bị giết hay sao?
Người kia chính là bác cả!
Là tâm phúc của Hoa gia!
Là người có chỗ đứng ở Yến Kinh, chứ không chỉ là một nhà giàu mới nổi ở Giang Châu!
Trong lòng Lăng Tuyết không khỏi gợn sóng.
Rốt cuộc Lăng Việt đã giở thủ đoạn gì? Sao lại có thể bức ép cả nhà bác cả tới mức đường này?
Ba năm! Mới chỉ ba năm trôi qua thôi mà!
Rốt cuộc vì sao một tên phế vật lại có thể trở nên mạnh mẽ như thế?
Rốt cuộc là hắn dựa vào cái gì?