Lăng Việt khẽ híp mắt, bắn ra hai luồng ánh sáng lạnh lẽo, hai luồng ánh sáng đó đâm về phía Thất trưởng lão y như một thanh kiếm.
“Muốn chết à!?”
Thất trưởng lão hừ một tiếng, lập tức vận dụng chân khí để chống cự lại.
Nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai bên quá gần cho nên Thất trưởng lão căn bản không kịp phản ứng lại được, khi kiếm quang vừa lóe lên, thì hai cánh tay của Thất trưởng lão cũng rơi xuống, ông ta la hét đau đớn thảm thiết, sắc mặt cũng tái nhợt như sáp!
Nếu như ông ta không phải tu sĩ, không có chân khí hộ thể, thì ông ta lúc này nhất định đã bị chết rồi.
“Lăng thiếu chủ, cậu đây là có ý gì? Có phải ức hiếp người khác quá rồi không?”
Mấy vị trưởng lão của Thiết Quyền Môn đều có sắc mặt vô cùng khó coi, Lăng Việt thấy vậy cũng chỉ thoáng nhìn qua một chút.
“Dám mồm năm miệng mười trước mặt tôi, chưa giết là khách sáo rồi đó.”
"Cậu ——!" Mọi người tức giận nghiến răng nghiến lợi.
"Lăng thiếu chủ, cậu thật không có chút ý tứ hòa giải nào!"
"Hòa giải?"
Khóe miệng Lăng Việt cười xấu xa. Sau đó hắn bưng tách trà lên rồi hớp một ngụm, thản nhiên nói: "Tôi từ đầu đến cuối chưa từng nói qua hai từ 'hòa giải'! Tôi chỉ nói là 'đầu hàng' hoặc là 'chết'!"
“Cậu…”
Lăng thiếu chủ lẽ nào không sợ gây lên cuộc chiến giữa Thiết Quyền Môn và quỷ cốc sao? Nếu như vậy, thì một mình cậu ở Giang Châu này cũng không thể lo mỗi cho mình được nhỉ?”
“Uy hiếp tôi sao?”
Lăng Việt nhàn nhạt liếc mắt một cái.
“Thiết Quyền Môn, một điều nhục nhã chưa từng được lên đài vinh danh trong bách môn tranh bá mà cũng dám đe dọa tôi sao? Thật nực cười!"
“Lăng thiếu chủ mạnh mồm mạnh miệng thật đất! Tuy thực lực của Thiết Quyền Môn chúng ta không đủ, nhưng chung quy gì cũng tham gia bách môn tranh bá bao năm qua! Kiểu gì cũng phải tốt hơn so với quỷ cốc các người chưa từng tham gia lấy một lần!”
“Thật to gan”
Minh Thừa Lệ hét lớn một tiếng, nhưng Lăng Việt khẽ quát, “Lùi lại!”
Minh Thừa nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương một cái, sau đó thu hồi khí thế mình xuống.
Lăng Việt đặt tách trà xuống, đứng dậy, hai tay đặt sau lưng, đi thẳng tới đối phương.
Người đó chính là nhị trưởng lão của Thiết Quyền Môn!
"Ông vừa mới nói cái gì, nói lại đi!"
“Nói thì nói! Lão phu sợ tên nhóc nhà cậu hay sao? Thiết Quyền Môn của tôi tuy cũng không hay ho gì, nhưng so với con rùa rụt cổ đi 50 bước rụt lại 100 bước như quỷ cốc thì cậu có tư cách gì kiêu ngạo trước Thiết Quyền Môn của chúng tôi chứ?"
Vừa dứt lời, Lăng Việt đã trực tiếp đấm ra một quyền!
Một quyền này tuy không có dấu hiệu gì cả, nhưng uy lực của nó lại khiến người ta giận sôi máu.