Khi tia nắng mặt trời buổi sáng sớm len lỏi vào cửa sổ, Lăng Việt từ bên trong minh tưởng từ từ tỉnh táo lại.
Ánh mắt của hắn vẫn sắc bén như cũ, khóe miệng lại mang theo một nụ cười.
Có rất ít chuyện có thể làm Lăng Việt vui vẻ.
Tiền tài, quyền lợi, tất cả chẳng qua đều như mây khói, duy chỉ có cô ấy, người có thể đi vào trong tim của Lăng Việt.
"Y Nhân, hi vọng em sẽ không trách anh, lâu như vậy mới nói ra tất cả chân tướng."
Tú Nhi đi tới, ôn nhu cười một tiếng.
"Hôm nay có chuyện lạ nha, tâm tình của thiếu chủ thật tốt, chẳng lẽ người gặp chuện vui gì sao?"
Lăng Việt cười cười, hôm nay tâm tình vui vẻ, hắn cũng sẽ không tráchTú Nhi nhiều lời.
"Đi thôi, đi đến tập đoàn Y Nhân!"
"Được rồi, xe đều đã chuẩn bị xong!"
Hai người rất nhanh đã đến tập đoàn Y Nhân, vừa đến, Lăng Việt đã ngay lập tức bước lên lầu.
Qua sự việc lần trước ở tập đoàn Y Nhân, mọi người tự nhiên đều biết mối quan hệ giữa Lăng Việt và Mục Y Nhân, cho nên cũng không có ai đến ngăn cản hắn.
Đi tới văn phòng tổng giám đốc, Lăng Việt chỉ thấy nhân viên đang làm việc mà không thấy Mục Y Nhân ở đâu cả.
Vừa thấy Lăng Việt, nhân viên liền vội vàng đứng lên, cúi đầu lễ phép nói :
"Lăng thiếu gia, ngài tới tìm tổng giám đốc của
chúng tôi có chuyện gì sao?”
"Y Nhân có ở đây không?"
"Tổng giám đốc còn chưa đi làm. Hôm nay có thể là có việc, ngày bình thường cô ấy đều
đi làm từ rất sớm!"
Lăng Việt khẽ nhíu mày, nói:
"Để tôi gọi điện thoại."
Hắn nhanh chóng lấy điện thoại gọi vào số của Y Nhân, điện thoại thế nhưng lại bị tắt máy!
Nhân viên không nhịn được nói lầm bầm:
"Kỳ quái, điện thoại của tổng giám đốc luôn mở máy suốt 24/24 đó?"
Ánh mát Lăng Việt đã có chút âm trầm.
"Ngươi lập tức điều tra Y Nhân hôm qua rời đi lúc nào, từ nơi nào rời đi. Đây là số
điện thoại của tôi, điều tra xong thì báo lại!"
"Vâng!"
Nói xong, Lăng Việt quay người rời đi.
Tú Nhi có chút lo lắng nói:
"Thiếu chủ, chị Y Nhân không phải đã gặp phiền phức gì rồi chứ!"
"Chắc không sao đâu."
"Chẳng lẽ là những người đêm qua, bọn họ đối Thiếu chủ lòng mang oán hận, cho nên... ?"
"Bọn họ còn không có ngu xuẩn như vậy, nếu không, đêm qua sẽ không quỳ xuống. Vả lại,
cho dù là bọn họ muốn ra tay cũng không có khả năng nhanh như vậy biết mối quan hệ giữa ta với Y Nhân."
Lăng Việt trước đó chưa từng để lộ mối quan hệ giữa hắn và Y Nhân, chính là vì để bảo vệ cô ấy, để tránh Mục Y Nhân bị người khác làm hại.
Lăng Việt đang đi, phía sau lưng đã có người đuổi theo.
"Lăng thiếu, ngài chờ một chút."
Lăng Việt quay đầu, nhân viên một mặt lo lắng chạy chậm tới.
"Sao vậy?”
"Lăng thiếu, bảo an nói, đêm qua, không có trông thấy Tổng giám đốc rời khỏi tập đoàn Y Nhân, xe của Tổng giám đốc vẫn còn đang ở dưới bãi đỗ xe."
Ánh mắt Lăng Việt híp lại, sát ý ẩn hiện, nhiệt độ cả tầng lầu trong nháy mắt hạ xuống mấy độ, nhân viên hắt xì hơi một cái, thân thể bắt đầu run rẩy.
Những người khác cũng ào ào truyền một trận âm thanh như giết heo.
"Người nào mở điều hòa đấy? Có phải giữa trưa đâu! Não có bệnh à?”
Lăng Việt cũng không để ý tới bọn phàm nhân này, hắn chỉ là lạnh như băng hướng về phía Tú Nhi mở miệng nói:
"Thông báo cho tất cả mọi người, trong vòng nửa canh giờ, ta muốn biết vị trí hiện tại của Y Nhân, nếu không ta không ngại đem toàn bộ Giang Châu lật
tung lên đâu!"
Mục Y Nhân là hết thảy mọi thứ của Lăng Việt! nếu cô có mệnh hệ gì, Lăng Việt cho dù có
hủy diệt thê giới cũng sẽ không hề ngần ngại!"
Thân thể mềm mại của Tú Nhi run lên.
"Thuộc hạ đã biết, Thiếu chủ, tôi lập tức đi làm ngay"
"Điều tra tất cả màn hình giám sát, nếu phát hiện bất cứ thứ gì thì phải nói cho ta biết trước tiên."
"Vâng!"
Nói xong, Lăng Việt cũng không đứng tại đó ngẩn ngơ, chân giẫm một cái, thân thể trong nháy mắt biến mất tại chỗI
Nhân viên giật mình kêu lên:
"Trời ơi, anh ta... anh ta còn là con người sao?"
Mà lúc này, tại biệt thự của Trần gia, khách mời đã lần lượt kéo đến.
Ông Trần đứng ở bên ngoài, mặc lấy một bộ tây phục hàng hiệu mới tinh, miệng nở một nụ cười dạt dào nghênh đón khách mời.
"Trần tổng, chúc mừng chúc mừng, hôm nay quý Thiếu gia kết nhân duyên, làm nên giai ngẫu thật đáng chúc mừng."
"Cảm ơn Chu tổng, mau vào."
"Lão Trần, chúc mừng, hôm nay con trai ông cưới vợ, xem ra ông cũng sắp ôm cháu rồi!"
"Ha ha ha... Lão Ngô, cám ơn những lời chúc này của ông, nhanh, nhanh đi vào uống chén trà.
Trần gia hôm nay đều vui mừng hớn hở, nhưng vui nhất nhất không ai qua được Trần Lễ Thạch! Hắn được người hầu hạ thay cho một bộ âu phục màu đỏ tươi, nằm trên xe lăn, cười không ngậm được mồm.
"Lăng Việt, mày đánh gãy tứ chi của tao thì tao chơi nữ nhân của mày! Buổi tối hôm nay, tao muốn hạ dược Mục Y Nhân để chơi cô tamột trăm lần! Tao muốn để nữ nhân của mày bị tao đè xuống đến mức phải thuần phục! Tao muốn để mày hối hận vê những việc mày làm với tao."
"Thiếu gia, giờ lành đã đến, chúng ta cũng nên đi ra."
"Biết rồi, Mục Y Nhân thế nào? Cô ta thay xong chưa?”
"Vốn cô ta không muốn thay đồ, nhưng bọn hạ nhân lấy tro cốt cha mẹ cô ta ra uy
hiếp, cô ta không thể không ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng mà Thiếu gia, Mục tiểu thư hiện tại đồngý cử hành hôn lễ, nhưng về việc động phòng,
cô ta khẳng định sẽ không đồng ý? Hiện tại ngài thế này, cô ta có gây bất lợi với ngài hay không? Nhờ vào đó áp chế ngài, bắt ngài phải đem tro cốt của cha mẹ cô ta trả cho cô ta?”
"Các ngươi biết bản thiếu gia thông minh tài trí, chẳng lẽ nghĩ không ra điểm này sao? Bản thiếu gia đã sớm mua một bình xuân dược, chỉ cần cho Mục Y Nhân ăn vào, cho dù cô ta là trinh tiết liệt nữ, cũng phải lay động uốn éo thành hoa mẫu đơn! Đến lúc đó, cô ta sẽ phải cầu xin tôi, cô ta còn làm gì được tôi nữa?"
"Mưu kế của Thiếu gia thật sự hay, tuyệt, tuyệt vời!"
"Đương nhiên, chỉ là một Mục Y Nhân, tính là cái gì? Cô ta cũng xứng đấu với tôi sao? Năm
đó tôi muốn ngủ với cô ta, cô ta còn rụt rè bẽn lẽn. Bây giờ tập đoàn Y Nhân còn xém chút phá sản, cô ta dám từ chối bản thiếu sao? Cô ta cầu còn không được.”
"Thiếu gia anh minh thần võ!"
Thị nữ đẩy Trần Lễ Thạch đi ra bên ngoài, một đám khách mời nhìn Trần Lễ Thạch cũng không
khỏi hơi kinh ngạc.
"Trần huynh, Lễ Thạch sao lại thành ra như thế này?"
Trần Phụ cười ha ha.
"Đứa nhỏ này vận khí không tốt, bị xe đụng."
"Thật đúng là quá bất hạnh đi!"
"Có điều, hiện tại đã không còn quan trọng. Chờ nó kết hôn, sinh con, Trần gia tôi về sau, vẫn là có người kế thừa."
"A đúng rồi, Trần huynh, con dâu huynh là ai?”
"Một tiểu cô gái tên gọi là Mục Y Nhân”
"Mục. .. Mục Y Nhân?”
"Thế nào?"
"Không có. . Không có gì! Trân huynh, ta đi vệ sinh một chút."
"Đi đi, đừng đi quá lâu, hôn lễ sắp bắt đầu cử hành rồi!"
"Yên tâm đi, ta chỉ đi một lát sẽ không chậm trễ quá lâu đâu!"
Nói xong, ông ta nhanh rời đi.
Mà Mục Y Nhân lúc này cũng được hai người thị nữ đỡ lấy tiến vào đại sảnh.
Khuôn mặt trang điểm nồng đậm của cô cũng không thể nào che giấu được nỗi tang thương, thương cảm trong lòng.
Ánh mắt của hắn vẫn sắc bén như cũ, khóe miệng lại mang theo một nụ cười.
Có rất ít chuyện có thể làm Lăng Việt vui vẻ.
Tiền tài, quyền lợi, tất cả chẳng qua đều như mây khói, duy chỉ có cô ấy, người có thể đi vào trong tim của Lăng Việt.
"Y Nhân, hi vọng em sẽ không trách anh, lâu như vậy mới nói ra tất cả chân tướng."
Tú Nhi đi tới, ôn nhu cười một tiếng.
"Hôm nay có chuyện lạ nha, tâm tình của thiếu chủ thật tốt, chẳng lẽ người gặp chuện vui gì sao?"
Lăng Việt cười cười, hôm nay tâm tình vui vẻ, hắn cũng sẽ không tráchTú Nhi nhiều lời.
"Đi thôi, đi đến tập đoàn Y Nhân!"
"Được rồi, xe đều đã chuẩn bị xong!"
Hai người rất nhanh đã đến tập đoàn Y Nhân, vừa đến, Lăng Việt đã ngay lập tức bước lên lầu.
Qua sự việc lần trước ở tập đoàn Y Nhân, mọi người tự nhiên đều biết mối quan hệ giữa Lăng Việt và Mục Y Nhân, cho nên cũng không có ai đến ngăn cản hắn.
Đi tới văn phòng tổng giám đốc, Lăng Việt chỉ thấy nhân viên đang làm việc mà không thấy Mục Y Nhân ở đâu cả.
Vừa thấy Lăng Việt, nhân viên liền vội vàng đứng lên, cúi đầu lễ phép nói :
"Lăng thiếu gia, ngài tới tìm tổng giám đốc của
chúng tôi có chuyện gì sao?”
"Y Nhân có ở đây không?"
"Tổng giám đốc còn chưa đi làm. Hôm nay có thể là có việc, ngày bình thường cô ấy đều
đi làm từ rất sớm!"
Lăng Việt khẽ nhíu mày, nói:
"Để tôi gọi điện thoại."
Hắn nhanh chóng lấy điện thoại gọi vào số của Y Nhân, điện thoại thế nhưng lại bị tắt máy!
Nhân viên không nhịn được nói lầm bầm:
"Kỳ quái, điện thoại của tổng giám đốc luôn mở máy suốt 24/24 đó?"
Ánh mát Lăng Việt đã có chút âm trầm.
"Ngươi lập tức điều tra Y Nhân hôm qua rời đi lúc nào, từ nơi nào rời đi. Đây là số
điện thoại của tôi, điều tra xong thì báo lại!"
"Vâng!"
Nói xong, Lăng Việt quay người rời đi.
Tú Nhi có chút lo lắng nói:
"Thiếu chủ, chị Y Nhân không phải đã gặp phiền phức gì rồi chứ!"
"Chắc không sao đâu."
"Chẳng lẽ là những người đêm qua, bọn họ đối Thiếu chủ lòng mang oán hận, cho nên... ?"
"Bọn họ còn không có ngu xuẩn như vậy, nếu không, đêm qua sẽ không quỳ xuống. Vả lại,
cho dù là bọn họ muốn ra tay cũng không có khả năng nhanh như vậy biết mối quan hệ giữa ta với Y Nhân."
Lăng Việt trước đó chưa từng để lộ mối quan hệ giữa hắn và Y Nhân, chính là vì để bảo vệ cô ấy, để tránh Mục Y Nhân bị người khác làm hại.
Lăng Việt đang đi, phía sau lưng đã có người đuổi theo.
"Lăng thiếu, ngài chờ một chút."
Lăng Việt quay đầu, nhân viên một mặt lo lắng chạy chậm tới.
"Sao vậy?”
"Lăng thiếu, bảo an nói, đêm qua, không có trông thấy Tổng giám đốc rời khỏi tập đoàn Y Nhân, xe của Tổng giám đốc vẫn còn đang ở dưới bãi đỗ xe."
Ánh mắt Lăng Việt híp lại, sát ý ẩn hiện, nhiệt độ cả tầng lầu trong nháy mắt hạ xuống mấy độ, nhân viên hắt xì hơi một cái, thân thể bắt đầu run rẩy.
Những người khác cũng ào ào truyền một trận âm thanh như giết heo.
"Người nào mở điều hòa đấy? Có phải giữa trưa đâu! Não có bệnh à?”
Lăng Việt cũng không để ý tới bọn phàm nhân này, hắn chỉ là lạnh như băng hướng về phía Tú Nhi mở miệng nói:
"Thông báo cho tất cả mọi người, trong vòng nửa canh giờ, ta muốn biết vị trí hiện tại của Y Nhân, nếu không ta không ngại đem toàn bộ Giang Châu lật
tung lên đâu!"
Mục Y Nhân là hết thảy mọi thứ của Lăng Việt! nếu cô có mệnh hệ gì, Lăng Việt cho dù có
hủy diệt thê giới cũng sẽ không hề ngần ngại!"
Thân thể mềm mại của Tú Nhi run lên.
"Thuộc hạ đã biết, Thiếu chủ, tôi lập tức đi làm ngay"
"Điều tra tất cả màn hình giám sát, nếu phát hiện bất cứ thứ gì thì phải nói cho ta biết trước tiên."
"Vâng!"
Nói xong, Lăng Việt cũng không đứng tại đó ngẩn ngơ, chân giẫm một cái, thân thể trong nháy mắt biến mất tại chỗI
Nhân viên giật mình kêu lên:
"Trời ơi, anh ta... anh ta còn là con người sao?"
Mà lúc này, tại biệt thự của Trần gia, khách mời đã lần lượt kéo đến.
Ông Trần đứng ở bên ngoài, mặc lấy một bộ tây phục hàng hiệu mới tinh, miệng nở một nụ cười dạt dào nghênh đón khách mời.
"Trần tổng, chúc mừng chúc mừng, hôm nay quý Thiếu gia kết nhân duyên, làm nên giai ngẫu thật đáng chúc mừng."
"Cảm ơn Chu tổng, mau vào."
"Lão Trần, chúc mừng, hôm nay con trai ông cưới vợ, xem ra ông cũng sắp ôm cháu rồi!"
"Ha ha ha... Lão Ngô, cám ơn những lời chúc này của ông, nhanh, nhanh đi vào uống chén trà.
Trần gia hôm nay đều vui mừng hớn hở, nhưng vui nhất nhất không ai qua được Trần Lễ Thạch! Hắn được người hầu hạ thay cho một bộ âu phục màu đỏ tươi, nằm trên xe lăn, cười không ngậm được mồm.
"Lăng Việt, mày đánh gãy tứ chi của tao thì tao chơi nữ nhân của mày! Buổi tối hôm nay, tao muốn hạ dược Mục Y Nhân để chơi cô tamột trăm lần! Tao muốn để nữ nhân của mày bị tao đè xuống đến mức phải thuần phục! Tao muốn để mày hối hận vê những việc mày làm với tao."
"Thiếu gia, giờ lành đã đến, chúng ta cũng nên đi ra."
"Biết rồi, Mục Y Nhân thế nào? Cô ta thay xong chưa?”
"Vốn cô ta không muốn thay đồ, nhưng bọn hạ nhân lấy tro cốt cha mẹ cô ta ra uy
hiếp, cô ta không thể không ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng mà Thiếu gia, Mục tiểu thư hiện tại đồngý cử hành hôn lễ, nhưng về việc động phòng,
cô ta khẳng định sẽ không đồng ý? Hiện tại ngài thế này, cô ta có gây bất lợi với ngài hay không? Nhờ vào đó áp chế ngài, bắt ngài phải đem tro cốt của cha mẹ cô ta trả cho cô ta?”
"Các ngươi biết bản thiếu gia thông minh tài trí, chẳng lẽ nghĩ không ra điểm này sao? Bản thiếu gia đã sớm mua một bình xuân dược, chỉ cần cho Mục Y Nhân ăn vào, cho dù cô ta là trinh tiết liệt nữ, cũng phải lay động uốn éo thành hoa mẫu đơn! Đến lúc đó, cô ta sẽ phải cầu xin tôi, cô ta còn làm gì được tôi nữa?"
"Mưu kế của Thiếu gia thật sự hay, tuyệt, tuyệt vời!"
"Đương nhiên, chỉ là một Mục Y Nhân, tính là cái gì? Cô ta cũng xứng đấu với tôi sao? Năm
đó tôi muốn ngủ với cô ta, cô ta còn rụt rè bẽn lẽn. Bây giờ tập đoàn Y Nhân còn xém chút phá sản, cô ta dám từ chối bản thiếu sao? Cô ta cầu còn không được.”
"Thiếu gia anh minh thần võ!"
Thị nữ đẩy Trần Lễ Thạch đi ra bên ngoài, một đám khách mời nhìn Trần Lễ Thạch cũng không
khỏi hơi kinh ngạc.
"Trần huynh, Lễ Thạch sao lại thành ra như thế này?"
Trần Phụ cười ha ha.
"Đứa nhỏ này vận khí không tốt, bị xe đụng."
"Thật đúng là quá bất hạnh đi!"
"Có điều, hiện tại đã không còn quan trọng. Chờ nó kết hôn, sinh con, Trần gia tôi về sau, vẫn là có người kế thừa."
"A đúng rồi, Trần huynh, con dâu huynh là ai?”
"Một tiểu cô gái tên gọi là Mục Y Nhân”
"Mục. .. Mục Y Nhân?”
"Thế nào?"
"Không có. . Không có gì! Trân huynh, ta đi vệ sinh một chút."
"Đi đi, đừng đi quá lâu, hôn lễ sắp bắt đầu cử hành rồi!"
"Yên tâm đi, ta chỉ đi một lát sẽ không chậm trễ quá lâu đâu!"
Nói xong, ông ta nhanh rời đi.
Mà Mục Y Nhân lúc này cũng được hai người thị nữ đỡ lấy tiến vào đại sảnh.
Khuôn mặt trang điểm nồng đậm của cô cũng không thể nào che giấu được nỗi tang thương, thương cảm trong lòng.