“Cháu xong việc rồi à, vội thế là về chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay có phải không?”
Triệu Vy nở nụ cười gật đầu rồi nói:
“Vâng cháu về phụ giúp dì giúp việc một tay, mặc dù có người làm rồi nhưng cháu vẫn muốn giúp đỡ mọi người. Chú à tối nay chú nhớ đến nhé sang rước dì Nhược Lan cùng luôn ạ!”
“Được rồi tối nay chú sẽ đến cùng mẹ nuôi của cháu. Ta đang tính đi mua quà cho cô ấy đây.”
Triệu Vy nghe Trần Minh Sơn nói thế liền trêu chọc ông:
“Chú nha vẫn thương yêu dì như vậy, đến giờ vẫn còn tặng quà cho dì. Ghen tị quá đi mất!”
“Cháu đó nghịch ngợm quá! Chú chỉ là muốn cô ấy vui một chút và luôn nhớ đến kỉ niệm giữa hai bọn ta. Cháu ghen tị cái gì, thằng Phong thương yêu cháu như thế làm mấy người bọn ta ăn cơm chó đến nghẹn rồi ở đó mà ghen với tị. Mau về đi cô nương chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon vào tối ta sẽ đến ăn và nhận xét đó.”
Trần Minh Sơn gõ nhẹ lên đỉnh đầu cô rồi mở cửa cho cô đi vào xe. Triệu Vy nhún vai cười cười đóng cửa lại, hạ kính xe xuống nói với ông:
“Cháu là thấy sao nói vậy thôi! Tạm biệt chú nhẹ hẹn gặp mọi người vào tối nay.”
Chiếc xe màu đen láng bóng rời đi, Trần Minh Sơn nhìn theo khẽ lắc đầu…haizzz cái đám trẻ này riết rồi đứa nào cũng trở nên quỷ quái hết…thật là khổ cái thân già như ông….
*Dinh thự Hàn Thiên
Triệu Vy sau khi về đến nhà nhanh chóng lên phòng cất balo rồi xuống bếp đến bồn nước rửa tay sạch sẽ bắt đầu phụ giúp mọi người chuẩn bị món ăn cho bữa tiệc tối nay. Một người làm thấy cô đang tận lực làm những chiếc bánh quy thơm ngon không nhịn được mở miệng hỏi:
“Thiếu phu nhân sao cô không lên phòng nghỉ ngơi chuẩn bị cho bản thân thật xinh đẹp đi, chỗ này có chúng tôi làm rồi cô không phải mất công như vậy đâu.”
Triệu Vy đang trộn bột làm bánh nghe người làm nói thế thì nở nụ cười nhẹ nhàng giải đáp thắc mắc:
“Không có gì đâu chị, em chỉ phụ mọi người một ít thôi, ngồi không em ngứa tay ngứa chân lắm. Tuy là bữa tiệc nhỏ nhưng má Hạnh đã lên một menu món ăn vô cùng thịnh soạn. Mọi người cứ việc làm mấy món ăn đi còn bánh kẹo nước uống gì đó thì để em cho, không cực đâu ạ, với lại còn sớm mà em không vội sửa soạn đâu. Mà nè ai bảo với mọi người là phải gọi em thiếu phu nhân thế?”
Sở dĩ Triệu Vy hỏi như vậy là vì từ lúc ở trường đến công ti và về nhà không những bác tài xế mà tất cả mọi người làm trong dinh thự đều gọi cô ba chữ “thiếu phu nhân”. Bình thường họ chỉ gọi cô là Triệu tiểu thư hay cô Triệu thôi làm gì có gọi bằng ba cái chữ kia đâu chứ. Cô là nghe không quen nên mới hỏi như thế.
Cô hầu gái bên cạnh nghe vậy không nhanh không chậm mở miệng đáp:
“Là thiếu gia dặn dò Hạnh quản gia nói lại với chúng tôi như thế đó. Thiếu gia kêu là phải sửa đổi tại gọi cậu ấy là thiếu gia thì phải gọi cô là thiếu phu nhân mới đúng phép tắc. Tôi thấy gọi như thế rất hay á!”
À ra là vậy, Triệu Vy đã hiểu rồi. Hàn Chấn Phong cái người đàn ông này cũng quá là tuỳ tiện rồi lại không nói trước với cô một tiếng. Thiếu phu nhân cái gì, bổn cô nương còn chưa có gả cho anh đâu… khuôn mặt đỏ lên một phần là dỗi một phần là ngại ngùng…Hàn Chấn Phong, anh về đi xem em xử lí anh thế nào…
Quần quật chuẩn bị đến khoảng 7g30 tối thì đã dần hoàn tất. Những món ăn khai vị đã xong khi nào mọi người đến sẽ làm nóng lại là có thể dùng. Những món chính thì đã chế biến chỉ cần chờ đến khi tới giờ mọi người sắp đến sẽ bắt lên bếp nấu. Triệu Vy cắm xong bình hoa liền đi lên phòng tắm rửa.
Đứng trước tủ quần áo đã mở Triệu Vy chăm chú nhìn vào đó. Cô đang xem là nên mặc chiếc váy nào vì mấy ngày trước Hàn Chấn Phong đã cho người chuyển đến đây khoảng hơn chục bộ trang phục dịp noel cho cô lựa chọn. Triệu Vy lúc thấy đồ chuyển đến thì hoa cả mắt, cô có trách anh không cần phải mua nhiều như thế vì hết giáng sinh là sẽ đến tết, mua như vậy rất phí. Hàn Chấn Phong lúc đó rất nhàn nhã mà trả lời cô: “Anh chỉ sợ em không thấy đủ kiểu dáng nên mua hết cho em tha hồ chọn. Chọn được bao nhiêu thì để dành mặc còn lại thì em muốn mặc khi nào thì mặc không thì để đó cho con gái về sau mặc ở nhà chơi mấy mùa lạnh cũng được. Dư nữa cứ để đó có cần đến mấy loại vải thế này để làm việc gì đó thì có thể cắt ra. Còn đồ mùa xuân hả, gần đến tết à không hết giáng sinh anh cho người mang đến cho em lựa ha. Thoải mái tha hồ cho em diện đồ, anh không tiếc mấy thứ này đâu, anh còn muốn cho em nhiều hơn như là đồ trang sức này, nhà này, xe này……..”
Cắt….cô mỗi khi nhớ đến lời hôm đó anh nói liền thương xót cho mấy cái thẻ….Đúng là người có tiền quẹt thẻ mọi lúc mọi nơi không cần nhìn giá, một cái váy trong số anh cho chuyển đến có giá từ hơn một chục đến cả trăm triệu chứ không ít…. Bây giờ xem báo hại cô loạn mắt không biết nên mặc cái váy nào vì cái nào cũng đẹp hết trơn…
Đắn đo một hồi Triệu Vy quyết định chọn một cái váy màu đỏ ôm dáng đuôi cá tay cánh tiên làm bằng chất vải nhung. Lúc chuyển đến cô có xem qua giá vài cái và cái cô đang chọn có giá không đắt lắm…đó là với Hàn Chấn Phong thôi còn cô chưa bao giờ mặc cái váy đắt như thế đâu mặc dù mẹ nuôi Nhược Lan của cô luôn mua cho cô đồ đắt tiền nhưng cô chỉ mặc đồ mình tự kiếm tiền làm ra để mua thôi. Đắt tiền thì khi nào đi dự tiệc cô mới mặc vì tránh làm mất mặt của mẹ nuôi cũng như bạn bè của mình…
Ngắm mình trong gương ươm chiếc váy lên người một hồi thấy ổn rồi cô mới đi tắm. Lúc quấn khăn tắm trở lại phòng thay đồ thì Hàn Chấn Phong đang ở tủ quần áo lựa trang phục. Hơi hoảng hốt Triệu Vy khẽ nói:
“Chấn Phong,anh về khi nào thế?”
Hàn Chấn Phong quay qua thấy Triệu Vy trong bộ dáng mới tắm xong, da thịt trắng nõn có chút hồng hào cơ thể anh thầm căng cứng. Hắng giọng đáp:
“Anh vừa về lúc nãy thôi đang chọn trang phục. Hay bảo bối chọn giúp anh đi.”
Ánh mắt anh nóng như lửa nhìn chằm chằm vào Triệu Vy khiến tim cô đập loạn. Giữ cho mình sự bình tĩnh cần thiết cô bước đến cạnh anh, mắt nhìn vào hàng áo sơmi đắt tiền được ủi thẳng treo gọn gàng trong tủ, nhỏ giọng:
“Được, anh tắm đi em chọn giúp anh!”
“Không muốn tắm, muốn hoạt động!”
Hàn Chấn Phong vươn tay kéo Triệu Vy áp sát vào cơ thể đang nóng bừng căng cứng của mình, hơi thở nóng hổi từ miệng anh phả vào vành tai mẫn cảm của cô. Triệu Vy nuốt nước bọt cái ực, cô có thể cảm nhận được vật to lớn của anh đang ***** **** chọc vào đùi mình. Giọng nói nũng nịu có phần ngượng ngùng cất lên:
“Hoạt động gì cơ, anh mau…mau đi tắm đi mà…”