Đúng 5g chiều buổi lễ bắt đầu. Các sinh viên đang đón khách ở cổng. Một số sẽ ở hội trường sắp xếp và hướng dẫn khách mời. Lúc Hàn Chấn Phong cùng bạn của anh đến tất cả mọi người đều ngạc nhiên vì không nghĩ những người quyền lực như các anh sẽ đến đây tham dự buổi lễ. Điều ngạc nhiên hơn nữa là đích thân thầy hiệu trưởng ra đón các anh. Dẫn đầu cả đoàn thầy hiệu trưởng sắp xếp để các anh ngồi ở hàng ghế đầu sau đó lấy micro nói với mọi người ở hội trường:
“Hôm nay đại học X của chúng ta vinh hạnh được đón tiếp các vị thiếu gia, tổng giám đốc quyền lực. Cậu Hàn Chấn Phong-tổng giám đốc của Hàn thị. Cậu Lâm Gia Bảo và Trần Minh Huy hai thiếu gia của Lâm gia và Trần gia. Cậu Hoàng Long-thiếu gia nhà Hoàng Phủ và Nguyễn Tuấn Anh-con trai độc nhất của Nguyễn gia. Ngoài ra còn có sự tham dự của tổng giám đốc Đồng thị- Đồng Thiên Vũ, hai cậu Mạnh Thiếu Khiêm và Mạnh Tường giám đốc và phó tổng của Hàn thị. Và Hàn tổng là người đóng góp số tiền lớn cho đại học X xây dựng thêm cơ sở vật chất kĩ thuật. Tóm lại Hàn tổng là một cổ đông của trường chúng ta. Các em hãy cho một tràng vỗ tay để chào đón những vị khách quý nào.”
Bộp bộp tất cả mọi người vỗ tay nồng hậu đón tiếp các anh. Bất chợt cả hội trường lại im lặng, mọi người hướng mắt ra cửa bởi từ cửa có một nhóm thiếu nữ đang đi vào. Ngày hôm nay những người bạn thân của Triệu Vy cũng đến để dự buổi lễ. Các cô được thầy hiệu phó đón tiếp. Thầy hiệu phó đến nói với thầy hiệu trưởng sau đó sắp xếp cho các cô ngồi ở hàng ghế đầu cùng các anh. Thầy hiệu trưởng tiếp tục nói:
“Hân hạnh quá hân hạnh. Hôm nay không những chúng ta đón tiếp các thiếu gia của các tập đoàn lớn mà còn được vinh dự đón chào các tiểu thư tài giỏi xinh đẹp của các gia đình có tiếng giới thương trường. Đó là tiểu thư Vũ gia-Vũ Minh Ngọc, tiểu thư Phạm Lý Đan Tâm, tiểu thư Dương gia-Dương An Hy, cô Trương Ngọc Mỹ Hương-tổng giám đốc tập đoàn JR. Hãy cho một tràng vỗ tay nữa nào!”
Tất cả sinh viên đều háo hức. Tuy ở đại học X cũng có những người là con của giới thượng lưu nhưng gia đình vẫn ở phía sau nhà các anh cùng các cô. Đã vậy hôm nay người đến dự đều là người có tài sắc vẹn toàn, nam thanh nữ tú khiến cho không khí buổi lễ nóng dần lên.
Yên vị vào chỗ của mình, An Hy quay sang nói với mấy người Minh Ngọc:
“Nè nè! Các cậu nói xem hôm nay Hàn tổng đến là để xem Tiểu Vy nhà chúng ta biểu diễn đúng không?”
Mỹ Hương nhìn qua phía các anh một cái sau đó nói:
“Còn phải hỏi nữa! Lần trước nghe Tiểu Vy kể là biết Hàn tổng đối với cậu ấy cưng chiều rồi. Như thế chúng ta càng yên tâm Tiểu Vy không bị ức hiếp.”
Minh Ngọc vừa giao việc cho người trong bang qua điện thoại xong sau đó nói:
“Đã nhắn Tiểu Vy chưa? Nếu cậu ấy bận tối nay chúng ta sẽ không đi ăn”
“Hửm? Mình tính khi nào kết thúc sẽ nói rồi chúng ta đi luôn.”
An Hy tiếp lời của Minh Ngọc. Đan Tâm lúc này ngồi cạnh Đồng Thiên Vũ. Cả hai im lặng không ai nói với ai, Đồng Thiên Vũ khẽ nói nhỏ với cô:
“Tại sao em đến đây?”
“Em đến xem em gái của em biểu diễn cũng không gây ảnh hưởng cho anh. Thiên Vũ anh yên tâm em biết mình phải làm gì cho đúng mà.”
Cả hai người lại im lặng. Thật ra cô là vợ của anh nhưng chỉ là trên danh nghĩa. Đồng Thiên Vũ không yêu cô người anh yêu chỉ có một là Mã Thức Phương. Ba mẹ anh cũng biết chuyện nhưng vẫn luôn cố gắng khuyên nhủ cả hai hãy thử yêu nhau. Cô yêu anh đấy nhưng trái tim anh không hề thuộc về cô. Ngoài nhóm bạn thân là Hàn Chấn Phong biết quan hệ của hai người thì còn lại mọi người đều không biết. Họ chỉ biết anh là bạn trai của Mã Thức Phương mà thôi. Cô cũng không muốn các em mình lo lắng nên suốt hai năm cô luôn giấu việc Đồng Thiên Vũ là chồng mình.
Lúc này Mạnh Tường gật đầu xem như chào hỏi Đan Tâm. An Hy thấy thế liền hỏi:
“Chị, chị quen họ hả?”
“Ừm các anh ấy đều là bạn thân của chồng chị.”
Cả ba người Minh Ngọc, Mỹ Hương và An Hy cùng đánh mắt về phía mấy người đàn ông. Các anh cũng rất nhiệt tình chào ba người đặc biệt là Minh Huy anh đưa tay chào An Hy khiến cô tròn xoe mắt bỗng chốc tim đập lệch một nhịp. Mỹ Hương kéo tay Đan Tâm hỏi tiếp:
“Vậy trong số họ ai là chồng chị vậy? Chúng em vẫn chưa biết mặt anh rể”
Đan Tâm mỉm cười nói với cô:
“Chồng chị anh ấy bận rồi! Công ti đang kí hợp đồng với đối tác ở nước ngoài nên anh ấy đã đi công tác vào hai ngày trước.”
Các anh nghe thế liền nhếch miệng không ngờ em dâu có thể nói dối không chớp mắt sau đó đồng loạt đưa mắt nhìn về Đồng Thiên Vũ. Mà Đồng Thiên Vũ lúc này cũng ngạc nhiên anh không ngờ Đan Tâm lại nói thế.
Ba cô nghe vậy liền gật gù như đã hiểu. Minh Ngọc nói:
“Vậy khi nào anh rể trở về chị hãy mời anh ấy cùng chúng em ăn một bữa. Em muốn xem là người nào mà khiến chị mê mẫn bỏ cuộc chơi từ lúc 18 tuổi.”
“Con bé này hôm nay cũng biết trêu chọc chị nữa sao. Được rồi khi nào công tác về chị sẽ hẹn anh ấy cho các em gặp mặt.”
Haha tiếng cười nhỏ của các anh khẽ vang lên. An Hy lại bị chìm đắm bởi Minh Huy. Cô có cảm giác người này là người cô luôn chờ đợi, nụ cười ấm áp, đẹp trai phong độ như lời chú Minh Sơn kể về cháu chú ấy. Minh Huy bắt gặp cô ngẩn ngơ nhìn mình liền bắt chuyện:
“Cô bé chào em! Anh là Trần Minh Huy là bạn của chị gái em. Rất hân hạnh được gặp em lần nữa!”
“Gặp…gặp lần nữa sao ạ?”
An Hy khó hiểu. Minh Huy tiếp tục nói:
“Ở Mystery anh đã thấy em, còn nhìn em rất lâu. Quả thật rất xinh đẹp, tiểu thiên thần à!”
An Hy lục lại trí nhớ vào hôm cô đến Mystery. Một lúc cô liền nhớ ra. Thì ra anh là người nhìn cô nhưng hôm đó ánh đèn mờ ảo lại tối cô không thấy rõ anh. Bây giờ được gặp tận mặt rồi cô liền có chút bối rối. Anh đẹp như một hoàng tử thật sự từ đầu đến giờ cứ thấy anh cô lại bồi hồi không yên. Mà khoan… anh vừa nói anh tên Trần Minh Huy….vậy có quan hệ gì với chú Minh Sơn không nhỉ? Nhìn anh cũng có nét giống chú ấy. Nghĩ thế An Hy liền hỏi:
“Anh…anh là Trần Minh Huy vậy anh có quan hệ gì với chú Trần Minh Sơn không ạ?”
“Trần Minh Sơn là chú ruột của anh!”
Ầm. Đầu cô như nổ tung, An Hy không thể tin được lại có sự trùng hợp như vậy. Người mà cô ngày đêm mong ước được gặp thông qua những lời kể nhưng do quá bận mà cô chưa có thời gian cùng Trần Minh Sơn gặp anh. Hôm nay cô đã được gặp hoàng tử mình mong ước rồi.
Mỹ Hương nghe thế thì tủm tỉm đẩy nhẹ vai An Hy:
“Trái đất tròn thật đấy! Cậu gặp được người mình mong ước rồi kìa.”
Minh Huy nghe thế thì bật cười. Ánh mắt anh nhìn An Hy ấm áp hơn hẳn. Anh nói:
“Em muốn gặp anh sao? Bây giờ đã thấy rồi, nói anh biết em có thích không?”
“Thích ạ!”
An Hy theo quán tính trả lời. Bạn cô chỉ biết lắc đầu sao mà có thể rớt giá như vậy. Sau đó Minh Huy chủ động cho cô số điện thoại, khỏi phải nói An Hy sung sướng như lên mây suốt cả buổi cứ chăm chú nhìn số điện thoại lâu lâu lại còn lén nhìn anh. Mỗi lần như thế cô phát hiện Minh Huy cũng đang nhìn mình.
Sau khi sắp xếp xong, mọi người đã ổn định thì buổi lễ bắt đầu. Thầy hiệu trưởng lên phát biểu cảm nghĩ và đọc diễn văn. Tiếp đến là màn trình diễn của các khoa và cuối cùng là khoa của Triệu Vy. Tiết mục kịch được diễn trước. Ai cũng chăm chú xem cho đến khi vở kịch kết thúc mọi người liền vỗ tay. Nhóm diễn kịch cũng thấy vui vì mọi chuyện diễn ra suông sẻ. Cuối cùng là tiết mục của Triệu Vy.
Triệu Vy ngồi trước chiếc đàn dương cầm màu đen sáng bóng, cô mặc một chiếc đầm lụa màu trắng tóc xoăn được cột một nửa ở sau đầu cố định bằng chiếc nơ cùng màu. Khuôn mặt trang điểm nhẹ khiến cô cứ như nàng tiên bước ra từ truyện tranh. Triệu Vy nhìn xuống khán giả bắt gặp Hàn Chấn Phong, anh cũng đang nhìn cô chăm chú. Bảo bối của anh quả thật xinh đẹp động lòng người. Triệu Vy nở nụ cười với anh sau đó bắt đầu màn trình diễn của mình. Cô chọn đánh một bản dương cầm có giai điệu nhẹ nhàng trước sau đó là trình diễn tiết mục đàn hát. Giọng hát êm tai, lãnh lót như sơn ca vang lên trong hội trường khiến mọi người chìm đắm.
Đêm nay
Em bỗng thấy mình
Cô đơn
Trong vòng tay
Thân quen
Sau đêm nay
Có lẽ em sẽ
Phải buông
Những giấc mơ
Những lập lờ
Có sai không
Khi trong lòng
Còn chút yêu thương
Xưa buồn vương
Thật tâm em không muốn
Đôi ta xa cách nhau
Có sai không
Khi đêm về
Em vẫn nghe âm thanh ấy
Thoáng mùi hương cũ
Như vừa mới đây
Là do em cố chấp
Cho rằng mình đúng
Em cứ ngỡ
Năm tháng xoá hết
Bao nhiêu kỉ niệm cũ
Rằng em
Không thể chọn lựa
Cho giấc mơ
Mỗi người
Vì em
Cũng đang lạc lối
Và anh
Hãy nói thật lòng
Anh rất thương
Rất buồn
Chỉ cần anh gọi tên
Em sẽ đứng lại
Giữ em đi
Và nói yêu em
Đôi khi
Em vô thức
Gọi tên ai
Dẫu kề vai
Bên anh
Có đôi khi
Em nén tâm tư
Một mình đêm trắng đêm
Trong tuyệt vọng
Có sai không
Khi trong lòng
Còn chút yêu thương
Xưa buồn vương
Thật tâm em không muốn
Đôi ta xa cách nhau
Có sai không
Khi đêm về
Em vẫn nghe âm thanh ấy
Thoáng mùi hương cũ
Như vừa mới đây
Là do em cố chấp
Cho rằng mình đúng
Em cứ ngỡ
Năm tháng xoá hết
Bao nhiêu kỉ niệm cũ
Rằng em
Không thể chọn lựa
Cho giấc mơ
Mỗi người
Vì em
Cũng đang lạc lối
Và anh
Hãy nói thật lòng
Anh rất thương
Rất buồn
Chỉ cần anh gọi tên
Em sẽ đứng lại
Giữ em đi
Và nói yêu em
Rằng em
Không thể chọn lựa
Cho giấc mơ
Mỗi người
Vì em
Cũng đang lạc lối
Và anh
Hãy nói thật lòng
Anh rất thương
Rất buồn
Rằng em
Không thể chọn lựa
Cho giấc mơ
Mỗi người
Vì em
Cũng đang lạc lối
Và anh
Hãy nói thật lòng
Anh rất thương
Rất buồn
Chỉ cần anh gọi tên
Em sẽ đứng lại
Giữ em đi
Và nói yêu em
Giữ em đi và nói
Em đừng đi
(Giữ Em Đi- Thuỳ Chi)
Triệu Vy kết thúc phần trình diễn của mình cả hội trường hoan hô kịch liệt. Sau đó mọi người trong hậu trường cũng đi ra. Các sinh viên mang hoa lên tặng sau đó thì chụp hình. Khoảng nửa tiếng sau đó mọi người cũng tản ra bớt bắt đầu tham gia những gian hàng ẩm thực trò chơi. Triệu Vy thì đi đến chỗ mọi người. Cô cười tươi cất tiếng:
“Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến dự lễ kỉ niệm trường.”
“Em biểu diễn rất là hay. Phong nhặt được bảo bối rồi!”
Hoàng Long vỗ vai Hàn Chấn Phong. Anh không nói gì bước đến ôm Triệu Vy vào lòng. Triệu Vy nhìn Hoàng Long từ đầu đến chân rồi hỏi:
“Anh đây là….”
“Anh là Hoàng Phủ Ngạn Long mọi người thường gọi là Hoàng Long là bạn của Phong.”
“Vâng! Chào anh rất hân hạnh được biết ạ!”
Minh Ngọc tặng cho cô một bó hoa tường vi lớn nói với cô:
“Cậu đi ăn cùng bọn mình không? Vốn dĩ định nhắn cho cậu trước nhưng lúc nãy thấy cậu bận bịu chuẩn bị nên bây giờ bọn mình nói.”
Triệu Vy định trả lời thì Hàn Chấn Phong đã lên tiếng:
“Nếu các em không ngại thì cùng nhau đi ăn đi. Mọi người có dịp gặp nhau sẵn tiện làm quen. Tôi cũng rất vinh dự khi quen biết bạn của Vy.”
Các cô nhìn nhau một chút sau đó cũng đồng ý đi cùng. Hàn Chấn Phong đặt một phòng ăn lớn ở nhà hàng King.
Tất cả đang cùng ngồi xoay quanh một bàn đầy thức ăn. Lần lượt từng người giới thiệu về mình chẳng mấy chốc không khí dần trở nên thân thiết, mọi người cùng dùng bữa và trò chuyện. Đan Tâm nâng ly rượu uống vô cùng trầm ngâm. Triệu Vy khều nhẹ cô:
“Chị nhớ anh rể sao?”
“Ừ! Chị nhớ anh ấy!”
Mọi người im lặng. Đồng Thiên Vũ bí mật đưa mắt nhìn cô cả hai đang ngồi đối diện. Hàn Chấn Phong vừa cắt thịt cho Triệu Vy vừa nói:
“Vậy thì em gọi cho cậu ấy đi, em dâu!”
Đan Tâm mỉm cười với anh. Cô biết các anh là đang chọc tức Đồng Thiên Vũ.
“Chỉ sợ anh ấy đang bận không có thời gian. Em cũng không muốn làm phiền.”
Triệu Vy vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Đan Tâm:
“Chắc là anh rể thương chị lắm! Anh ấy đi chị nhớ thế kia mà.”
Các anh bật cười to khiến các cô khó hiểu trừ Đan Tâm. Hàn Chấn Phong đút cho Triệu Vy một miếng vi cá, đưa tay véo nhẹ mũi cô rồi nói:
“Anh rể em đối xử với chị em rất tốt. Nhưng mà cậu ta đi CÔNG TÁC rồi, em bây giờ mau ăn ngoan đi. Chắc chắn khi gặp anh rể em sẽ bất ngờ.”
“Đặc biệt như thế sao? Chúng em thật mong chờ nha. Chị Đan Tâm yêu anh ấy 10 năm đấy, lúc chị ấy về nước lấy chồng chúng em còn khóc lóc sợ chị ấy chịu uất ức. Xem ra chúng em lo xa rồi!”
An Hy nhìn Đan Tâm thì vui vẻ nói. Đan Tâm không nói gì chỉ mỉm cười thật tươi nhưng hơn ai hết chỉ các anh mới biết nụ cười đó chua chát đến nhường nào. Các anh phối hợp với cô diễn vở kịch này là không có dự tính trước có lẽ vì mấy cô gái nhỏ kia quá ngây thơ nên Đan Tâm cùng mấy người Hàn Chấn Phong không muốn phá vỡ bầu không khí vui vẻ.
Mọi người lại tiếp tục ăn uống no say sau đó thì về nhà. Lúc ra về An Hy bị các cô đẩy qua chỗ Minh Huy rồi liền trốn chạy trước. Cả Triệu Vy cũng góp vui kêu gọi Hàn Chấn Phong nhanh lái xe về để lại không gian riêng cho cả hai. Mấy người đám Thiên Vũ cũng lần lượt về.
An Hy được Minh Huy đưa về nhà. Trên xe cô cứ lén nhìn anh khiến anh cảm thấy cô rất đáng yêu. Tìm cách bắt chuyện để cô không ngại, cả hai trò chuyện vô cùng vui vẻ chẳng mấy chốc đến Dương gia. An Hy chào tạm biệt anh rồi vô nhà. Minh Huy nhìn theo bóng lưng cô trong lòng anh có một cảm xúc rung động len lói.