“Đừng mà! Nhột lắm đấy!”
“Bảo bối, em đáng yêu thật!”
“Hihi”
Triệu Vy nở nụ cười xinh xắn, cô xoay đầu ra phía sau nhìn anh:
“Chấn Phong, anh thích hoa tường vi từ lúc nào?”
Hàn Chấn Phong nhíu mày khó hiểu. Triệu Vy tiếp tục nói:
“Lúc sáng tôi ra vườn đi dạo có đi vào khu vực trồng cả con đường hoa tường vi. Tôi hỏi bác làm vườn mới biết anh đã cho trồng vài tháng trước.”
“Nhìn thấy rồi sao?”
Hàn Chấn Phong nắm nhẹ chiếc cằm nhỏ xinh xắn hỏi cô. Triệu Vy gật đầu
“Ừm! Rất đẹp đó! Nhưng là anh không nên cho chuyển những cây hoa quỳnh của Hàn phu nhân đi á. Có thể trồng tường vi ở nơi khác trong vườn mà.”
“Không sao! Hoa quỳnh được chuyển vào một khu vực tương tự như cũ rồi.”
“Như vậy cũng không được! Phu nhân sẽ buồn đó.”
Hàn Chấn Phong nở nụ cười mê hoặc hôn lên chóp mũi cô:
“Mẹ sẽ không buồn đâu! Em đáng yêu xinh đẹp như vậy mẹ rất thích.”
Triệu Vy ngây ngô nhìn anh hỏi lại:
“Sao anh biết?”
“Bởi vì lúc còn trẻ mẹ cũng giống em. Vừa nhân hậu vừa đoan trang. Ba tôi bị mẹ thu hút một phần cũng như thế.”
“Ra là vậy!”
Hàn Chấn Phong bỗng áp sát mặt mình vào khuôn mặt xinh xắn:
“Và tôi cũng giống ba tôi. Bị thu hút bởi một cô gái thuần khiết, tài năng, lương thiện như em.”
Triệu Vy khuôn mặt ửng hồng. Cô cảm thấy nơi sâu thẳm trong trái tim đập loạn nhịp. Quay mặt sang chỗ khác để lấy lại bình tĩnh sau đó quay lại thì bất ngờ môi cô chạm vào đôi môi bạc của người đàn ông. Hàn Chấn Phong làm sao bỏ qua cơ hội, anh chớp lấy đôi môi cô nhẹ nhàng cắn mút như muốn nuốt chửng những mật ngọt trong đó. Đến khi Triệu Vy tưởng chừng như mình không thể thở nổi nữa Hàn Chấn Phong mới buông cô ra. Anh điểm nhẹ lên vầng trán thanh tú một nụ hôn, lời nói dịu dàng len lõi vào tận đáy lòng Triệu Vy:
“Tôi trồng tường vi một phần là vì đẹp nhưng điều quan trọng khiến tôi thích tường vi là vì em. Em thích hoa tường vi nên tôi sẽ trồng nó trong vườn. Vy, em không biết em đẹp như thế nào khi đứng giữa vườn tường vi trong nhà em đâu. Tựa như một thiên sứ khiến tôi không thể quên chỉ có thể nhớ. Vì vậy tôi trồng tường vi trong vườn là muốn nhìn thấy hình ảnh đó của em. Nếu em nhớ khu vườn tường vi ở nhà có thể ra con đường tường vi đó đi dạo, nếu muốn một nơi đọc sách yên tĩnh cũng có thể đến xích đu trong đó để đọc vì tôi chỉ lệnh cho vài người làm vườn đến chăm sóc xong việc họ sẽ đi. Và nếu em muốn đàn dương cầm như ở vườn hoa bên nhà em thì tôi cũng sẽ mang dương cầm đến đó cho em.”
Triệu Vy nghe từng lời Hàn Chấn Phong nói. Cô không khỏi xúc động. Hốc mắt khẽ đỏ lên. Cuộc đời cô chưa từng gặp được người đàn ông nào như anh. Tuy tính cách có phần lạnh lẽo nhưng lại đối với cô vô cùng dịu dàng, vô cùng cưng chiều. Triệu Vy đã biết cảm xúc khó tả trong lòng mình rồi. Cô nhận ra mình yêu người đàn ông này, người đàn ông mà cô cho rằng mình không thể day vào. Không phải vì những thứ vật chất mà anh có mà là vì những điều anh đã làm cho cô. Triệu Vy nâng tay choàng lấy cổ anh, nghẹn ngào:
“Chấn Phong, cảm ơn anh! Anh thật tốt!”
Hàn Chấn Phong lau nhẹ khoé mắt cô.
“Bảo bối à! Không được khóc, tôi không thích thấy em khóc. Chỉ vài điều nhỏ, chỉ cần là em thích dù có là sao trên trời tôi cũng sẽ lấy cho em. Ngoan nào, không khóc!”
Nghe anh nói thế Triệu Vy càng xúc động hơn làm Hàn Chấn Phong phải dỗ cô một lúc lâu mới nín. Anh giúp cô tắm rửa sau đó tắm cho mình rồi dùng khăn lau sạch nước cả hai sau đó bế cô vào phòng thay đồ, cuối cùng là xuống lầu dùng cơm tối.
Sau khi ăn xong hai người ra phòng khách xem tivi. Triệu Vy mang bánh bông lan đã làm ra cho anh ăn. Cô đút một muỗng cho Hàn Chấn Phong, anh ăn và khen ngon khiến Triệu Vy vui vẻ không ít. Lúc đang xem phim truyền hình thì điện thoại Hàn Chấn Phong reo lên, anh đi nghe điện thoại. Triệu Vy nhìn theo, cô linh cảm có chuyện không hay. Khi Hàn Chấn Phong quay lại, Triệu Vy chụp lấy tay anh khẽ hỏi:
“Chấn Phong có việc gì vậy?”
Hàn Chấn Phong ngồi xuống cạnh cô choàng tay qua vai kéo cô vào lòng:
“Trong bang có chuyện cần tôi đến xử lí. Vy, em ngoan xem hết phim thì lên phòng nghỉ sớm nhé!”
“Có nguy hiểm không?”
Thấy ánh mắt lo lắng của Triệu Vy, Hàn Chấn Phong cảm thấy thật hạnh phúc.
“Không có gì! Chỉ là trong bang có gián điệp của Mã Lữ Thông cài vào. Đây cũng là sơ suất của bên kiểm duyệt lúc nhận người. Tuấn Anh vừa gọi báo cho tôi. Cậu ấy mấy hôm trước ở nước ngoài được người báo cáo lại sau đó tự mình điều tra thì quả thật như vậy. Thiên Vũ và Tuấn Anh đang ở Thác Loạn chờ tôi đến.”
Triệu Vy nghe thế cũng bớt lo lắng phần nào nhưng vẻ mặt lại tỏ ra tức giận.
“Lại là ông ta. Đến khi nào ông ta mới thôi cái việc hãm hại người khác đây. Cùng là con người với nhau nhưng Mã Lữ Thông lại không giống, kể cả là thú vật thì ông ta cũng chẳng xứng.”
Hàn Chấn Phong cảm thấy thật yêu thích dáng vẻ này của cô. Anh cưng nựng gò má của thiếu nữ trong lòng, nói:
“Đừng tức giận! Tôi sẽ ghi nhớ việc ông ta làm đến khi thích hợp sẽ xử lí ngay. Đừng lo, kẻ thù ông ta không chỉ có mình tôi. Nếu tôi không ra tay cũng sẽ có người khác trừ khử ông ta thôi!”
Triệu Vy nhẹ gật đầu. Cô ngước lên hỏi anh:
“Tôi có thể nhắn tin nói với mấy người Minh Ngọc không?”
“Được! Muốn nói thì nói. Cũng là để Ngọc Tỷ phòng hờ còn có em dâu nữa.”
“Vâng”
Sau đó cả hai đi lên phòng. Triệu Vy giúp Hàn Chấn Phong chuẩn bị trang phục sau đó anh thay đồ. Triệu Vy giúp anh cài cúc áo. Hàn Chấn Phong luôn thích ngắm Triệu Vy trong những bộ dáng khác nhau, chẳng hạn như lúc này. Cô tỉ mỉ cài từng cúc áo, sau đó giúp anh chọn thắt lưng rồi đưa tay phủi vài cái trên cổ áo cho thẳng thóm. Cô chẳng khác nào một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn, chu đáo chăm lo cho chồng. Hàn Chấn Phong luôn có suy nghĩ đó, anh cũng đã quen lâu dần sinh ra cảm giác muốn nó thành sự thật. Anh cũng từng nhiều lần bất ngờ với suy nghĩ của mình nhưng là anh cần một thời gian nữa để xác định lại con tim.
Xong xuôi, Hàn Chấn Phong ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Triệu Vy kéo cô sát lại gần hơn, nhắc nhở:
“Nhớ ngủ sớm.”
“Ừm. Tôi biết rồi. Anh mau đi đi! Lái xe cẩn thận.”
Triệu Vy dặn dò anh. Hàn Chấn Phong khẽ cười hôn lên môi cô thay lời ghi nhớ. Sau khi tạm biệt Hàn Chấn Phong đến gara dưới hầm lái xe rời đi.
Triệu Vy nằm trên giường nhắn tin cùng đám người Đan Tâm. Khoảng một lúc cô cũng thiếp đi, trong người ôm chặt chiếc gối của Hàn Chấn Phong.