Hiện tại mọi người đang có mặt tại phòng họp của trụ sở. Hàn Chấn Phong uy nghiêm ngồi trên chiếc ghế vàng, hai bên là Nguyễn Tuấn Anh và Đồng Thiên Vũ. Dọc theo hai hàng ghế bao bọc chiếc bàn dài là những người của hai bang Kim Long và Phong Vũ. Đối diện anh là Vũ Minh Ngọc cũng không hơn kém, sát khí ngút trời. Đôi môi xinh đẹp nhếch một đường cong nhẹ:
“Mã Lữ Thông cả gan có ý định chiếm lô hàng này của chúng ta, anh nghĩ tôi có nên giết ông ta hay không Đồng thiếu?”
Đồng Thiên Vũ nhíu mày:
“Ý của cô là gì?”
Vũ Minh Ngọc khẽ cười nhưng nụ cười ẩn hiện điều gì đó khiến Đồng Thiên Vũ cảm giác lạnh sống lưng
“À tôi chỉ là nói như thế thôi! Còn Hàn tổng, anh đã chuẩn bị chưa, ngày mai sẽ bắt đầu. Đám người Mã Lữ Thông đến sẽ không cản trở chúng ta nhưng con cáo già đó sẽ bày trò cản đường. Vì vậy tôi mong mỗi một người hãy cẩn thận. Tất nhiên tôi sẽ cử vài người theo các anh còn lại sẽ cho bao vây. Anh thấy thế nào?”
Hàn Chấn Phong phong thái gõ tay lên mặt bàn, khuôn mặt sắc lạnh bức người:
“Được, chúng tôi đã sẵn sàng! Lần này có lẽ sẽ có thêm kẻ thù nhưng mà không sao, ai dám chống thì người đó đã chán cuộc đời này lắm rồi. Còn về Mã Lữ Thông, ông ta là gì chứ, thù này đương nhiên phải trả nhưng không phải bây giờ. Chỉ là lần này phải để ông ta thất vọng rồi, muốn chiếm lô hàng không dễ nên cứ cho ông ta bẻ mặt trước người hợp tác cùng ông ta đi. Trò chơi còn dài tôi vẫn muốn chơi tiếp.”
Vũ Minh Ngọc búng tay một cái:
“Rất giống ý tôi. Tội danh ông ta lớn lắm nếu cho về với đất mẹ sớm quá thì có lỗi với ai bị ông ta hại. Từ từ tôi cũng muốn xem ông ta từng ngày từng ngày mất đi tất cả.”
Nguyễn Tuấn Anh cất tiếng:
“Vậy cứ theo kế hoạch mà làm. Tôi,Vũ và Phong sẽ cùng một vài anh em nữa đi vào nơi giấu lô hàng, còn lại sẽ bao vây xung quanh. Còn Ngọc Tỷ thì sẽ ở trong xe chờ tín hiệu. Hy vọng mọi việc suông sẻ không ai bị gì nghiêm trọng.”
“Được!”
Rồi tất cả trở về, trong phòng chỉ còn lại 4 người. Minh Ngọc đứng lên uyển chuyển đi về phía cửa, trước khi đến nơi đi ngang Đồng Thiên Vũ, cô nói nhỏ vào tai anh:
“Cả nhà Mã gia tôi chỉ cần hạ lệnh sẽ tàn sát hàng loạt. Anh liệu mà ứng xử với chị tôi cho tốt. Hoặc là cả nhà Mã gia đi tong hoặc là chỉ một mình Mã Thức Phương thay cha thay Mã gia gánh tội. Chỉ cần anh đối xử với chị tôi khiến tôi không vừa mắt thì tôi sẽ lập tức hạ lệnh. Cẩn thận nhé, anh rể! Đừng quá mù quáng vào một người đã từng rời bỏ anh.”
Sau đó Vũ Minh Ngọc rời đi. Nguyễn Tuấn Anh hất mặt về phía Đồng Thiên Vũ:
“Cậu để lộ chuyện à? Mọi tin đồn đều được dập tắt rồi mà.”
Đồng Thiên Vũ ngả đầu ra ghế, tay nhấn hai bên thái dương:
“Mình không biết! Có lẽ vô tình cô ta biết được. Đan Tâm không bao giờ để lộ ra. Tiểu Vy nhà cậu còn chưa biết phải không Phong?”
Hàn Chấn Phong nhìn hình của Triệu Vy trên điện thoại, ánh mắt hiện lên tia yêu chiều, miệng đáp lời Đồng Thiên Vũ:
“Bảo bối chưa biết nhưng nếu như cô ấy phát hiện ra thì cũng sẽ như Vũ tiểu thư thôi. Cậu không thoát nổi đâu. Em dâu vì cậu nhiều như vậy mình nghĩ đáp án cậu đã có trong lòng rồi. Đừng để quá giới hạn mất đi rồi cậu có thể sẽ không tìm lại được đâu.”
Đồng Thiên Vũ rơi vào trầm tư. Nguyễn Tuấn Anh lắc đầu chán nản, giọng nói có chút thất vọng:
“Mình nói cậu hay nhé Vũ, nếu Đan Tâm có việc gì xảy ra mà liên quan đến Mã gia mình sẽ không tha cho họ đâu. Cậu biết mình đối với cô ấy là tình cảm gì mà!”
—————————————————————
Hiện tại trên một đoạn đường, trời lúc này tối đen như mực nhưng cứ cách 15’ lại có một vài chiếc ô tô cùng moto chạy qua. Mấy người Hàn Chấn Phong đã đến từ sớm để bố trí, họ đang tập trung ở một góc khuất rất khó phát hiện. Ai cũng đang chờ thời điểm để chuẩn bị cướp lô hàng.
Quan sát qua ống nhòm cùng nghe những tiếng bô xe lớn, Nguyễn Tuấn Anh tặc lưỡi:
“Khá đông đấy chứ!”
Vũ Minh Ngọc trong tay cầm cành hoa hồng xanh nhẹ đưa lên ngắm nhìn, giọng nói nhẹ nhưng đầy sát khí:
“Cũng đến để chết cùng nhau thôi. Thành phố C là địa bàn của tôi, kẻ nào dám chống kẻ đó phải đổi mạng.”
“Lô vũ khí của Bảo đã chuyến đến chiều nay. Xem ra lần này cậu ấy cung cấp vũ khí rất tối thượng, quyết tâm ghi điểm với Vũ tiểu thư đây!”
Đôi môi xinh đẹp vẽ nên một đường cong thật quyến rũ. Ngắt nhẹ một cánh hoa hồng thả tay cho nó tự do rơi xuống, cô đáp lại Đồng Thiên Vũ:
“Đó là việc của Lâm thiếu. Do anh ta đã nói thì phải làm còn mục đích là gì tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn nhắc anh nhớ kĩ lời tôi nói mà thôi brother-in-law.”
Hàn Chấn Phong nhận từ một người trong bang rượu vang đỏ đưa cho mỗi người một ly. Bàn tay rắn chắn nâng ly rượu:
“Bỏ qua đi. Trước mắt hãy cố gắng dành lấy lô hàng. Tôi biết chúng ta không cần dùng sức nhiều nhưng có những người sẽ chơi xấu chúng ta khiến chúng ta trở tay không kịp. Vì vậy tôi mong mọi người sáng suốt và thật cẩn thận. Cạn ly!”
Mọi người cùng cạn và uống hết ly rượu. Tiếng đồng hồ kêu lên báo hiệu đã đến lúc ra tay. Tất cả theo kế hoạch mà làm. Ba người Hàn Chấn Phong, Đồng Thiên Vũ, Nguyễn Tuấn Anh dẫn đầu đám người mạnh mẽ tiến đến vị trí cất giữ lô hàng. Khi đến nơi họ thấy một cuộc hỗn chiến giữa các bang phái khác. Vì lô hàng chứa số vũ khí rất mạnh cùng một số tiền rất lớn nên ai cũng muốn dành lấy.
Quan sát xung quanh một hồi, Hàn Chấn Phong ra lệnh cho mọi người tham chiến. Chẳng bao lâu sau đám người dần ít đi, vài người cuối trụ lại cũng đã mất hết sức. Một tên nói:. Có gì hot? Chọt thử tra𝓷g trùm tr𝘶yệ𝓷.v𝓷
“Mau gọi cho Mã lão gia, chúng ta bị bao vây rồi!”
Hàn Chấn Phong nở nụ cười sắc lạnh, anh đi đến đạp mạnh người đó xuống, giọng điệu vô cùng từ tốn:
“Có gọi ông ta cũng không cứu mày đâu. Đã dám đến đây thì có gan bỏ mạng. Tao giết người không gớm tay nên không sợ mày về báo oán đâu.”
Sau đó Hàn Chấn Phong nổ súng bắn chết tên đó và người bên cạnh hắn. Xong xuôi anh đi đến chỗ lô hàng, Nguyễn Tuấn Anh và Đồng Thiên Vũ đang kiểm tra nó. Hàn Chấn Phong nói với Nguyễn Tuấn Anh:
“Cậu gọi báo cho Mã Lữ Thông biết chuyện ông ta làm không thành. Nhắc nhở ông ta nên chuẩn bị đền bù cho đối tác của ông ta đi.”
“Ok mình làm ngay đây!”
Nguyễn Tuấn Anh lấy điện thoại gọi của tên vừa bị bắn tìm số của Mã Lữ Thông rồi nhấn gọi. Tiếng gấp gáp cùng lo sợ của người đàn ông phát ra trong điện thoại:
“Alo, thế nào rồi lấy được hàng rồi phải không? Tôi đã nói các cậu có thể làm được có thể hạ gục tên Nguyễn thiếu miệng còn hôi sữa đó mà! Mau trở về nhanh!”
Nguyễn Tuấn Anh nở nụ cười khinh bỉ, giọng nói pha chút giễu cợt:
“Xin chào, tôi là thằng nhóc miệng còn hôi sữa đây. Xin lỗi nha ông đây đã 30 rồi, hết uống sữa cho trẻ con lâu rồi lão già à! Trân trọng báo cho ông biết là thuộc hạ của ông bị tôi ban cho một vé chầu diêm vương rồi mau mang hòm đến để chôn họ đi. Ông vui mừng hơi sớm đấy nên hãy lo nghĩ cách mà đền bù cho đối tác của ông đi. Lần này bổn thiếu gia chỉ đi một mình chắc là ông tiếc vì không giết được tôi? Nhưng mà xin lỗi để ông thấy vọng rồi.Lão đại cùng lão nhị còn có Ngọc Tỷ đang chờ tôi quay lại nên phải ngừng cuộc trò chuyện tại đây. Bye bye nha!”
Nguyễn Tuấn Anh tắt điện thoại quăng đi. Anh đi đến chỗ hai người kia.
“Thế nào đã đủ chưa?”
“Rồi, trở về thôi!”
Đồng Thiên Vũ cầm vali đựng số hàng đó đi trước. Hàn Chấn Phong cùng Nguyễn Tuấn Anh đi sau, anh ta khoác vai Hàn Chấn Phong:
“Lão già đó nói mình miệng còn hôi sữa cậu xem có phải xúc phạm ông đây không?”
Hàn Chấn Phong hai tay cho vào túi quần, vừa đi vừa nói:
“Ừ có chút xúc phạm nhưng có chút đúng!”
“Cậu nói cái gì? Ông đây lớn rồi nhé, em trai của mình chẳng thua cậu đâu. Người ta là người trưởng thành, nơi chứa giống nòi thuộc hàng top đấy.”
“À vậy không biết ai mỗi lần bị Nguyễn lão gia mắng lại đi ăn vạ với Nguyễn phu nhân vậy?”
Nguyễn Tuấn Anh nghe thế liền nói lớn:
“Ai nói! Chỉ là mình tranh thủ thời gian bên mẹ thôi. Lỡ mai sau có vợ rồi thì không được gần mẹ nữa. Mẫu hậu nhà mình mình sợ lắm đấy, không la thì thôi la một cái mình không dám vác mặt về Mĩ để thăm.”
Hàn Chấn Phong lắc đầu cười khẽ. Chỉ khi ở bên bạn bè cùng Triệu Vy tâm trạng anh mới thoải mái hơn. Anh nhớ bảo bối của mình rồi phải mau trở về với cô thôi.
Đêm đó mọi người phân chia số vũ khí, phần của Hoàng Ưng sẽ được sát thủ cử đến mang về. Xong xuôi thì ai về phòng nấy chuẩn bị cho chuyến bay trở về ngày mai.