Triệu Vy sau khi tan học liền nhờ tài xế đưa mình đến một cửa hàng chuyên bán đồ trang trí mùa noel, cô muốn mua một chút đồ về trang trí trong dinh thự. Trong cửa hàng tràn ngập không khí ấm áp của lễ giáng sinh bởi những món đồ nhiều màu sắc. Triệu Vy cầm giỏ hàng đem từng món đồ mình đã lựa cho vào, cô hoa cả mắt vì ở đây món nào cũng đẹp món nào cũng đáng yêu hết. Lúc đi ngang qua một gian trưng bày những dáng vẻ của ông già noel cô không thể cưỡng lại được sự xinh xắn nên phải đứng lại xem. Ông già noel được tạo theo nhiều kiểu dáng khác nhau nào là ông già noel đu dây, leo thang, leo ống khói rồi cưỡi tuần lộc…Triệu Vy mê mẩn cô không hề suy nghĩ mà lấy luôn mỗi dáng vẻ một món cho vào giỏ, đồ đáng yêu thế này cứ mua về trang trí cho ấm cúng tạo sự sinh động thêm cho dinh thự rất là ok với cả cô đang dùng thẻ của Hàn Chấn Phong nên cứ việc thoả thích mua….anh còn cầu cô dùng nhiều nhiều là đằng khác.
Thanh toán xong Triệu Vy hai tay cầm hai túi đồ to ra xe để tài xế đưa về nhà. Lúc cô về đến nhà thì bất ngờ thấy má Hạnh, bà đã đi tầm hai tháng rồi mới trở về. Triệu Vy chạy đến ôm lấy bà:
“Má Hạnh má về khi nào thế ạ?”
Má Hạnh ôm cô một cái rồi buông cô ra bà vui vẻ nói:
“Tôi cùng lão Mạnh về lúc sáng cô đi học ấy. Chúng tôi sang thăm Lam quản gia trước rồi mới về dinh thự. Tôi có gọi báo trước cho thiếu gia rồi cậu ấy cho người đến đón chúng tôi. Lần này về quê tôi có mang quà cho cô với thiếu gia và hai tên tiểu tử kia đấy.”
“Ôi má với Mạnh quản gia mạnh khoẻ về nhà là tụi con vui rồi quà cap làm gì, dù sao con cũng cảm ơn má nhé. Lần này má về gần giáng sinh chắc chắn nhà mình sẽ vui lắm”
“Ừ tôi với lão già kia tranh thủ về đây với mọi người cùng đón giáng sinh này. Mà cô đi học về muộn thế, lúc nãy tôi thấy người làm xách hai túi to còn kêu đem cây thông noel ra lau chùi cho sạch nữa, có phải là đi mua đồ trang trí không?”
Triệu Vy giơ ngón cái lên biểu thị bà đã nói đúng, cô hào hứng nói:
“Dạ con mua đồ về trang trí noel cho có không khí nè. Lát nữa con tính nói với Chấn Phong hôm giáng sinh sẽ mời mọi người về đây ăn tiệc ạ.”
“Rồi rồi cư để má hôm đó nấu đãi các cô cậu cho không ngon thì tháng sau không lãnh lương.”
Má Hạnh vui vẻ nói, bà đã làm ở đây lâu rồi lương bổng không còn quan trọng nữa vì bà đã xem Hàn gia là gia đình của mình. Bổn phận của bà là chăm sóc cho Hàn Chấn Phong thay ông bà chủ để ông bà chủ yên tâm nơi suối vàng. Triệu Vy hôn vào gò má đã có nếp nhắn của bà, cô thủ thỉ:
“Có má Hạnh, Mạnh quản gia và Lam quản gia ở đây chúng con rất yên tâm và hạnh phúc ạ. Thiếu mọi người thì như một gia đình không trọn vẹn. Chúng con sớm đã xem mọi người là cha mẹ rồi. Giáng sinh năm nay có má có mọi người con như được sưởi ấm những ngày cuối năm sau khi rời khỏi cô nhi viện. Cảm ơn má vì đã luôn yêu thương con!”
Má Hạnh xoa đầu cô như con gái của mình, cô đáng yêu, ngoan ngoãn như thế ai cũng thích chứ không riêng gì bà, bà không thương cô thì thương ai đây.
Triệu Vy như nhớ ra điều gì đó liền nói với bà:
“Anh Mạnh Tường với anh Khiêm có bạn gái rồi đó má, họ qua lại lâu lắm rồi mấy hôm trước vừa dẫn đến đây ra mắt Chấn Phong với con nè.”
Má Hạnh vẻ mặt ngạc nhiên, hai tên tiểu tử cuồng công việc kia vậy mà cũng đã có bạn gái rồi, bà con đang tính bắt chúng nó đi xem mắt đây.
“Vậy sao, không cần biết giàu nghèo gì chỉ cần chúng nó thương nhau là tốt rồi. Chắc giáng sinh này nhờ cô bảo chúng nó dẫn bạn gái về để tôi với lão Mạnh xem nhé!”
“Dạ, bảo đảm má nhìn thấy sẽ thích cho xem. Thôi con lên phòng tắm đã ạ, má nấu cơm đi nhé Chấn Phong sắp về rồi có gì tắm xong con xuống bếp phụ má một tay.”
“Được rồi được rồi lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi rồi chờ thiếu gia về, chuyện bếp núc cứ để bà già này lo cho. Cả ngày cô học mệt rồi tranh thủ nghỉ ngơi xíu rồi ăn cơm phụ cái gì mà phụ, xuống bếp là tôi kêu vệ sĩ vác cô lên phòng lại đấy nhá!”
Má Hạnh lườm cô khẽ mắng, Triệu Vy nở nụ cười tinh nghịch với bà, cô đi đến cầu thang rồi quay lại nói:
“Vậy con nhờ má nhé, thật ra con có chút việc ạ, khi nào Chấn Phong về má nói anh ấy giúp con là con ở trên phòng nha.”
Nói rồi đi lên phòng, má Hạnh nhìn theo bóng lưng của Triệu Vy trong lòng không ngừng cảm thán: “Trẻ tuổi thật tốt có thể vui đùa thoả thích chứ già như bà chỉ mong sau này có thể an hưởng tuổi già không lo nghĩ nhiều về sự đời nữa.”