• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miếng ngon dâng tới tận miệng bỗng bị vụt mất khiến người Tống Minh Viễn bứt rứt không yên, y siết chặt tay, liên tục đập cửa nhưng người bên trong hoàn toàn không có ý định đi ra.

“Nàng đang làm gì vậy hả?”

“Bệ hạ, người cứ từ từ tận hưởng cảm giác muốn mà không được đi nhé, thần thiếp ngủ trước đây.”

“…”

Tống Minh Viễn nở một nụ cười bất lực, biết chắc rằng sẽ không thuyết phục được nàng nên chỉ đành cắn răng quay lại chỗ cũ, tự mình giải quyết nhưng vì chưa được thỏa mãn nên ngày hôm sau tâm trạng cũng không được tốt cho lắm.

Lúc y tỉnh giấc Châu Mộc Vân đã tranh thủ chuồn về Họa Nguyệt cung trước, mà do đang còn chuyện xử lý nên Tống Minh Viễn cũng chỉ đành gác chuyện này sang một bên, kiên nhẫn chờ tới cơ hội khác để phục thù.

Thái tử và công chúa Tư Quốc vẫn ở lại Tống Tịnh thêm ba ngày, vì sợ Tống Minh Viễn lại tiếp tục hiểu lầm nên khoảng thời gian này Châu Mộc Vân cũng hạn chế tiếp xúc với Tư Minh Hạo, ngoại trừ phải nói một số chuyện liên quan đến Lưu Bỉnh Hiên thì hầu như không còn gặp mặt.

Ngày huynh đệ nhà họ quay về nước có rất nhiều người tới đưa tiễn, cung nhân xếp kín cả đại điện còn ở trên là Tống Minh Viễn, Trương Mộng Như và thái hậu đang nói lời tạm biệt.

Tư Tuệ Nhi ngó ngang ngó dọc, sau khi thấy Châu Mộc Vân đứng ở một góc cách đó không xa liền vui mừng chạy lại, ngước lên nhìn bằng đôi mắt ngấn lệ: “Tiểu Vân, chúng ta lại phải xa nhau rồi.”

“Thượng lộ bình an nhé, lần tới ta nhất định sẽ tới Tư Quốc thăm công chúa.”


Nàng mỉm cười, nói xong lại lấy một túi bánh nhỏ nhét vào tay cô ấy: “Tặng cô này, cái này là bánh vị cam. À đúng rồi, bánh dâu lần trước ăn có ngon không?”

Tư Tuệ Nhi nhíu mày, hỏi lại bằng khuôn mặt ngơ ngác: “Bánh dâu gì cơ?”

“Ơ, lần trước bệ hạ tới Tư Quốc ta có gửi một túi bánh cho công chúa đấy, chẳng lẽ ngài ấy không đưa à?”

“…”

Cô ấy đứng hình, tới khi hiểu ra liền quay lại liếc Tống Minh Viễn một cái, trong lòng đang không ngừng tuôn ra những câu chửi rửa.

“Mẹ kiếp, đúng là cái đồ thâm độc mà.”

Tư Tuệ Nhi nghiến răng, không tiếp tục để ý nữa mà quay lại nói lời tạm biệt với nàng nhưng chưa được bao lâu thì đã tới giờ khởi hành nên chỉ đành vẫy tay thêm vài cái rồi không nỡ rời đi.

Từ đầu tới cuối Châu Mộc Vân đều không đi lại nói chuyện với Tư Minh Hạo, chỉ gật đầu một cái thay cho lời tạm biệt sau đó đứng ở một bên, nhìn chiếc kiệu đang dần dần khuất dạng.

Lưu Ngạn Tuyền với y phục của cung nữ tiến lại, ghé sát vào tai nàng rồi thì thầm: “Tỷ tỷ, tỷ với thái tử điện hạ không còn gì nữa à?”

“Ý muội là sao? Còn gì là còn gì?”

“Chẳng phải khi trước tỷ năm lần bảy lượt nói muốn chờ ngài ấy về thành thân à, muội cứ tưởng lần này hai người sẽ nắm tay nhau rồi cao chạy xa bay chứ?”

“…”

Châu Mộc Vân ôm trán, chỉ đành nhìn cô ấy bằng ánh mắt bất lực: “Ngạn Tuyền, muội không biết ta bây giờ đang ở gần một tên hỗn thế ma vương sao? Lạng quạng một chút thôi là đi tong cái mạng nhỏ đấy.”

Nàng mỉm cười, nói xong liền vui vẻ đi thẳng về Họa Nguyệt cung để chuẩn bị một số thứ.

Châu Mộc Vân khoác lên mình xiêm y màu tím trông khá đơn giản và nhẹ nhàng, chải chuốt lại mái tóc dài rồi lững thững đi đến Thiên Minh điện. Lệnh cấm đã được gỡ bỏ nên đã không còn ai đứng ra ngăn cản nữa, nàng cười thầm, không suy nghĩ gì mà bước đến ngự thư phòng, nơi tên ma vương kia đang ngồi làm việc.

Châu Mộc Vân hít một hơi thật sâu, tới khi lấy đủ can đảm liền bước nhanh vào trong, vòng ra sau rồi bắt đầu bóp vai cho Tống Minh Viễn.

“Bệ hạ, người làm việc có mệt không?”

Y nhướng mày, vừa nghe một cái liền biết ngay Châu Mộc Vân có chuyện muốn xin xỏ nên chậm rãi đặt tấu sớ trên tay xuống, kéo nàng ra đằng trước rồi mỉm cười: “Sao vậy? Lại có chuyện gì đúng không?”

Châu Mộc Vân cười hì hì, vòng tay ôm lấy cổ y rồi bắt đầu mở lời: “Bệ hạ, thần thiếp muốn xuất cung…”

“Không được.”

“…”

Nàng sững người, cứ tưởng Tống Minh Viễn sẽ hỏi tại sao nên đã chuẩn bị trước một lý do và một trăm lý lẽ để thuyết phục nào ngờ đối phương lại từ chối phũ phàng như vậy.

Châu Mộc Vân cắn môi, tuy thấy mọi chuyện không như ý mình muốn nhưng vẫn không vội từ bỏ, tiếp tục cất lời: “Sao vậy bệ hạ, thần thiếp chỉ là xuất cung vài ngày thôi mà?”

Trước khi về nước Tư Minh Hạo đã đưa cho nàng một tờ giấy có ghi thời gian và địa điểm tổ chức lễ hội của một ngôi làng mà nơi đó chính là nơi Lưu Bỉnh Hiên lui tới khi trước.

Hiện tại chỉ có mỗi ông ấy là nắm rõ cái chết của tiên đế nên lần này nàng nhất định phải gặp được, trùng hợp thay ba ngày sau chính là ngày lễ hội diễn ra, cũng chính là ngày Tư Minh Hạo bảo Lưu Bỉnh Hiên sẽ xuất hiện, dù không nắm chắc một trăm phần trăm nhưng dù chỉ là một tia hy vọng nàng vẫn sẽ thử.

Nhưng ngoài dự đoán của Châu Mộc Vân là Tống Minh Viễn lại không đồng ý, y nghiêm mặt, tiếp tục lặp lại câu nói cũ khi nàng xin xuất cung để hái hoa Liên Mục tặng thái hậu: "Ở bên ngoài hoàng cung nguy hiểm trùng trùng, trẫm không yên tâm."

Ngừng một lúc, y lại nói tiếp: "Hay để trẫm đi chung với nàng nhé?"

Lời vừa dứt Châu Mộc Vân đã lắc đầu lia lịa: "Vậy thôi không cần đâu, bệ hạ việc nhiều như vậy nên không thể làm lỡ dỡ được."

Nàng xuất cung để tới gặp Lưu Bỉnh Hiên, đưa người này theo khác gì thừa nhận thân phận thật của mình đâu chứ.

Hết cách, Châu Mộc Vân chỉ đành dẹp vấn đề này sang một bên, nàng ngồi tán gẫu với y một hồi, tới khi thấy trời đã chập tối mới đứng dậy, hôn lên môi y một cái rồi mỉm cười: “Bệ hạ, người nhớ phải nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ đấy nhé, cũng đừng làm việc quá sức.”

Tống Minh Viễn nghe thấy lời này không có chút mảy may nghi ngờ, chỉ gật đầu một cái rồi đáp lại nàng bằng một cái hôn: “Ừm, nàng về tắm rửa rồi nghỉ ngơi trước đi.”

“Dạ.”

Sau khi bóng dáng Châu Mộc Vân khuất đi y vẫn tiếp tục xử lý nốt những công việc còn lại, được hơn một canh giờ thì bên ngoài bỗng đổ trận mưa to. Mới chỉ cuối canh năm mà mặt trời đã lặn hẳn, từng đám mây đen ào ào kéo tới, che khuất cả bầu trời sau đó liên tục trút xuống những hạt mưa nặng trĩu.

Tống Minh Viễn ngồi ở trong nghe thấy tiếng sấm vang rền liền dừng lại, bước ra ngoài để xem thì lại thấy ở phía xa xa có mấy cung nữ đang đứng nấp vào một góc vì sợ.

Hai hàng lông mày y hơi nhíu lại, thấy cơn mưa ngày càng to thì lo lắng không thôi: “Liệu nàng ấy có đang sợ không nhỉ?”

Tống Minh Viễn lẩm bẩm, suy nghĩ một hồi liền cho gọi thái giám vào: “Ôn công công.”

“Có nô tài.”

“Cho gọi Mộc quý phi tới đây.”

“Dạ vâng.”

Trận mưa này có lẽ sẽ kéo dài suốt cả đêm, Tống Minh Viễn sợ Châu Mộc Vân nằm một mình bên đấy sẽ gặp ác mộng nên mới cho người gọi sang, sau khi xong xuôi lại quay ngược trở lại tư phòng, sai cung nữ dọn dẹp sơ qua giường rồi chuẩn bị một chén trà gừng để chút nữa nàng uống cho ấm người.

Tống Minh Viễn tiếp tục ngồi phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài cửa xem người đã tới chưa nhưng kỳ lạ là mãi không thấy vị thái giám kia đâu. Một khắc, hai khắc rồi lại ba khắc trôi qua nhưng vẫn không thấy có người vào, y nhíu mày, đang định sang Họa Nguyệt cung xem thì lại thấy Ôn công công gấp gáp chạy tới.

“Mộc quý phi đâu?”

“Bệ hạ, lớn chuyện rồi, không thấy quý phi nương nương đâu cả!”

“Sao lại không thấy?”

“Từ nãy tới giờ nô tài và những người khác đã đi tìm khắp nơi nhưng thật sự không thấy bóng dáng người đâu!”

Sau khi nghe xong Tống Minh Viễn không trả lời mà trực tiếp chạy sang chỗ của Châu Mộc Vân, vừa bước vào đã thấy cung nhân bên này cũng đang loạn cào cào hết cả lên.

Y sải bước tới chỗ Ý Yên, nghiêm giọng hỏi: “Quý phi đâu rồi?”

Cô ấy run rẩy lắc đầu, vẻ mặt hoang mang trông không giống như đang giả vờ: “Nô tì không biết thưa bệ hạ, khi nãy tỷ ấy nói người hơi mệt nên vào chợp mắt một lúc nhưng khi công công tới tìm đã không thấy đâu nữa.”

Chuyện Châu Mộc Vân mất tích Ý Yên thật sự không rõ, lúc biết chuyện cô ấy cũng mặc kệ trời mưa to mà đi tìm khắp nơi nhưng hơn hai khắc rồi vẫn không nàng đâu.

Tống Minh Viễn nhíu mày, mắt thấy cơn mưa ngày càng to lại càng lo lắng hơn nhưng cho người tìm khắp nơi vẫn không có kết quả, nào ngờ đâu khi này lại có một cung nữ chạy lại rồi nói với giọng gấp gáp: “Bệ hạ, nô tì phát hiện trên trần nhà bên trong thư phòng của nương nương có một lỗ hổng rất lớn.”

Những người xung quanh đó nghe thấy lời này lập tức chạy vào, phát hiện nước mưa đang dội xuống xối xả từ phía bên trên đỉnh đầu.

“Chuyện gì đây? Lỗ hổng đó từ đâu ra vậy?”

“Chẳng lẽ có thích khách à?”

“Đừng nói nương nương bị kẻ xấu bắt đi rồi đấy nhé?”

“Không xong rồi, nương nương đã xảy ra chuyện!”

Những cung nữ đứng xung quanh bắt đầu bàn tán với vẻ mặt lo lắng nhưng Tống Minh Viễn lại im lặng không nói gì, y siết chặt tay, lập tức quay sang nói với thuộc hạ bên cạnh: “Kiểm tra xem roi Linh Lung có còn không?”

Hắn gật đầu, sau khi lục soát khắp nơi liền quay lại bẩm báo: “Roi Linh Lung cũng bị mất rồi thưa bệ hạ!”


Tống Minh Viễn tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhớ tới khi nãy Châu Mộc Vân sang chỗ mình không có mang theo cặp roi đó liền hiểu ngay vấn đề.


Nàng không phải bị người khác bắt mà là tự mình bỏ đi.


Vả lại lỗ hổng kia nhìn một cái là biết bị đập nát từ bên trong chứ không phải do thích khách ở bên ngoài.


“Lập tức phong tỏa hoàng cung, không cho bất cứ ai rời khỏi đây dù chỉ là nửa bước!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK