Từng gợn gió nhẹ len lỏi qua khung cửa sổ, vỗ về khuôn mặt hắn nhưng tâm trạng vẫn cứ ủ rũ như lúc ban đầu, Tư Minh Hạo nhắm mắt, ngồi được một lúc mới cất tiếng nói: “Muội có chuyện gì thì cứ nói đi.”
Tư Tuệ Nhi lúc này vẫn luôn ngồi bó gối ở góc phòng, nghe thấy đối phương gọi mình mới buồn bã ngước đầu lên: “Tiểu Vân… thật sự là đại tẩu sao?”
Giọng cô ấy nhỏ nhẹ như một chú mèo con đang bị mất phương hướng, nói xong lại không nhịn nổi mà cúi gằm mặt, âm thầm rơi nước mắt. Khi nãy Tư Tuệ Nhi không tính ra khu vườn ngay đó nhưng thấy ca ca của mình lẫn Châu Mộc Vân đều rời đi, ngay sau đó lại là Tống Minh Viễn nên không khỏi lo lắng, tò mò đi theo thì tình cờ nghe được cuộc trò chuyện kia.
Cô ấy ôm mặt, trong lòng hi vọng ca ca mình sẽ bảo là “không, chỉ là huynh nhận nhầm người” nhưng trái ngược hoàn toàn, lời huynh ấy nói ra đã hoàn toàn chặt đứt hi vọng của cô.
“Ừm…”
Chỉ một chữ duy nhất, nhưng cũng như một cây búa khổng lồ giáng thẳng xuống trái tim của Tư Tuệ Nhi, cô ấy ôm mặt, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà khóc nấc lên. Chẳng trách ngày cô ấy quay trở về ca ca liên tục sang phủ ngồi chơi, bây giờ nghĩ lại mới nhận ra Tư Minh Hạo tới chỉ là để ngắm bức tranh kia.
“Nhưng sao huynh dám chắc chắn chứ, Tiểu Vân không hề nhận ra huynh mà?”
Tư Tuệ Nhi vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt, hoàn toàn xem như đây là cái phao cứu sinh cuối cùng chứa đựng hy vọng của cô ấy.
Tư Minh Hạo ngồi thẳng dậy, im lặng một lúc lâu mới trả lời: “Sau khi cha mẹ qua đời Tiểu Vân có lưu lạc một thời gian, huynh nghĩ khoảng thời gian đó nàng ấy vì phải chịu đả kích mà mất đi trí nhớ, vả lại… trên trán vị quý phí kia có một vết sẹo nhỏ… trùng khớp với vết sẹo của người mà huynh luôn tìm…”
Tư Tuệ Nhi như mất khống chế mà đứng phắt dậy, vừa nói vừa lấy chiếc gối trên giường ném thẳng vào người đang ngồi ở trên ghế kia, sau đó lại đi lại đấm bình bịch vào người hắn: “Tại sao huynh lại giấu muội, huynh đã sớm biết rồi mà!”
Tư Minh Hạo không tránh né, chỉ im lặng ngồi đó mặc cho muội muội trút giận lên người mình, mãi tới khi Tư Tuệ Nhi vì mệt lả mà dừng tay lại hắn mới nhẹ nhàng ôm lấy cô thay cho lời xin lỗi.
“Hức… ca ca, muội rất thích Tiểu Vân… là ai cũng được, nhưng đừng là cô ấy có được không?”
“Tuệ Nhi, ngoài muội ra thì nàng ấy chính là người quan trọng nhất đối với huynh.”
Ngày thế giới của Tư Minh Hạo như sụp đổ thì người đầu tiên xuất hiện và cứu vớt cuộc đời hắn chính là Châu Mộc Vân, nàng không những chữa lành những vết thương thể xác mà còn chữa lành đi vết thương tâm hồn. Hắn tốn biết bao công sức để có được ngày hôm nay chỉ là để bảo vệ hai người, một là muội muội, hai là nàng.
Tư Tuệ Nhi lúc này vẫn ôm chặt lấy người Tư Minh Hạo mà khóc lóc không ngừng, mãi tới khi tâm trạng ổn định lại đôi chút cô ấy mới đứng dậy, lấy tay lau nước mắt rồi rời đi nhưng trước khi về còn không quên ném lại một câu: “ Hức… Thôi được rồi, nếu huynh muốn thì muội sẽ thành toàn cho hai người…”
***
Không chỉ có Tư Minh Hạo và Tư Tuệ Nhi, đêm hôm ấy Châu Mộc Vân cũng mất ngủ, ngay khi quay về Họa Nguyệt cung nàng bèn để cung nhân lui ra hết còn mình vào trong phòng rồi đóng kín cửa lại. Những âm thanh khi nãy vẫn văng vẳng bên tai khiến Châu Mộc Vân như phát điên lên.
“Chẳng lẽ kiếp này mình và thái tử Tư Quốc có quen nhau sao? Nhưng tại sao lại chẳng có chút ký ức gì thế này?”
Nàng thực sự không hiểu cũng không tài nào nhớ nổi, khi trước là Lưu Bỉnh Hiên, bây giờ lại là Tư Minh Hạo, chẳng lẽ chuyện nàng có một lỗ hổng ký ức là thật sao?
Nhưng Châu Mộc Vân lại không thể hình dung ra được hoàn cảnh gặp nhau của hai người, hắn là thái tử của một đế quốc rộng lớn còn nàng khi trước chỉ là một tiểu thư không hơn không kém. Vả lời thời hiện đại nàng cũng không hề quen biết ai với cái tên đó cả, khuôn mặt kia chắc chắn cũng chưa từng gặp.
Nếu như Tư Minh Hạo không nói thì không sao nhưng chỉ cần hắn nói ra tên thật của nàng thì chắc chắn mọi chuyện sẽ bị bại lộ, tới lúc đó thì khó lòng mà giữ nổi mạng.
Châu Mộc Vân càng nghĩ càng thấy sợ, tự nhủ với lòng rằng chỉ cần chờ tới ngày hắn quay trở lại Tư Quốc là được nhưng vẫn không kiềm chế được mà suy nghĩ thêm một lúc, cuối cùng lại thức trắng cả một đêm dài.
Sáng hôm sau trông sắc mặt nàng vô cùng mệt mỏi, đôi mắt nàng thâm quầng, đã thế còn chằng chịt tia máu chứng tỏ đêm hôm qua không hề ngủ được. Châu Mộc Vân hết thở ngắn rồi lại thở dài, tâm trạng nuốt cơm không có mà đến sức đi qua Thiên Minh điện cũng chẳng còn.
Vốn định dành một ngày nghỉ ngơi để lấy lại sức nhưng còn chưa kịp quay về giường thì một cung nữ lại bước vào, bảo rằng Tư Tuệ Nhi hẹn nàng ở Hồng Hoa viên để đi dạo.
Nếu như là người khác thì Châu Mộc Vân còn có thể từ chối nhưng đối với vị công chúa này lại không thể, hết cách, nàng chỉ đành đồng ý, khoác lên mình một bộ xiêm y đơn giản rồi chậm rãi tới đó. Nhưng ngoài ý muốn của Châu Mộc Vân, khi ra tới nơi người đang đứng đó chờ lại là Tư Minh Hạo chứ không phải Tư Tuệ Nhi.
“!!!”
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Châu Mộc Vân trợn mắt há mồm, ngay lập tức quay người định chạy đi nhưng đối phương đã sớm thấy bóng dáng nàng, không vội vã gì mà chỉ từ tốn hỏi một câu: “Bổn thái tử là khách quý mà quý phi mới thấy đã chạy trối chết như vậy rồi à?”
“Mẹ nó, sao lại xui thế không biết?”
Châu Mộc Vân tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, biết mình không thể cứ trốn mãi như vậy được nên chỉ đành đầu hàng trước số phận hẩm hiu, không cam lòng mà đi lại đó, khuôn mặt nhăn nhó ngay lập tức xuất hiện một nụ cười gượng gạo: “Ha ha, thái tử điện hạ đêm qua ngủ có ngon không?”
“Không ngon, bị một người chọc tức nên không ngủ được.”
“…”
Nụ cười trên môi nàng ngay lập tức đông cứng lại, mà cảnh này rơi vào mắt Tư Minh Hạo lại khiến hắn phì cười, sợ nàng sẽ khó xử mà bỏ đi nên cũng không trêu chọc gì nữa.
“Thôi được rồi, hôm nay bổn thái tử đang có hứng nên muốn đi dạo một vòng, quý phi có phiền nếu làm người dẫn đường không?”
Phiền, rất phiền là đằng khác!
Châu Mộc Vân thật sự rất muốn trả lời như vậy nhưng dù sao tên này cũng là khách quý, dù có muốn nàng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng: “Tất nhiên là được rồi.”
Thế là nàng bắt đầu dẫn Tư Minh Hạo đi tham quan vườn thượng uyển một vòng, vừa đi vừa giới thiệu qua một vài loài hoa quý nhưng cũng không quên giữ khoảng cách để tránh lại bị hiểu lầm.
Sau hơn một canh giờ, tới khi chân đã rã rời rồi Tư Minh Hạo mới dừng lại trước một bàn đá nhỏ để nghỉ ngơi. Hắn hướng mắt về phía xa xa, im lặng lúc lâu rồi lên tiếng.
“Mẫu hậu ta đã qua đời từ lúc ta mới vừa lên năm, sau đó phụ hoàng cũng đưa một người khác về làm hoàng hậu nhưng bà ấy giống hệt như những bà mẹ kế trong truyền thuyết, ngày ngày đều đánh đập ta đến chết đi sống lại.”
Châu Mộc Vân sững người, trong phút chốc không hiểu tại sao Tư Minh Hạo lại nói những lời này cho mình nghe nhưng cũng không tiện cắt lời, chán nản quay sang chỗ khác rồi để mặc cho hắn thích nói gì thì nói.
“Lúc đó ta chỉ là một hoàng tử không hơn không kém, ngày ngày bị các huynh đệ khác bắt nạt nhưng vì Tuệ Nhi mà vẫn ráng chống cự. Năm mười sáu tuổi ta trở thành thái tử Tư Quốc, cũng chính từ ngày đó mà vô số thích khách xuất hiện, chỉ trực chờ cơ hội mà giết ta để đoạt ngôi mà hiển nhiên người đứng đằng sau chính là mấy vị huynh đệ cùng cha khác mẹ kia.”
Nàng có hơi tò mò, nghe đến đây liền nghiêng người sang hỏi: “Sau đó… như thế nào nữa?”
Tư Minh Hạo thở dài một hơi, cả cơ thể như đắm chìm trong dòng hồi ức cũ: “Năm mười sáu tuổi ta cuối cùng cũng không chịu được cảnh chém giết trong hoàng cung nên trong một lần truy sát đã trốn chạy, lưu lạc tới Tống Tịnh và gặp một người con gái.”
Châu Mộc Vân mấp máy môi, nghe đến đây một số hình ảnh lại thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu, xẹt ngang qua như một cuốn băng cũ.
Chẳng lẽ người con gái đó là nàng à?
Tư Minh Hạo cũng không vội tiết lộ, chỉ mỉm cười một cái rồi tiếp tục nói: “Nàng ấy đã sắp xếp cho ta sống ở một ngôi nhà bỏ hoang cách đó không xa suốt cả một năm trời, ngày nào cũng lén cha lén mẹ mang cơm ra rồi lại cùng ta câu cá, thả diều, luôn miệng khen ta đẹp như một ông tiên rồi còn hứa hẹn sau này sẽ làm thê tử của ta nữa.”
“…”
Châu Mộc Vân e hèm một tiếng, ngại ngùng quay sang chỗ khác rồi xem như từ nãy tới giờ mình không biết gì cả. Nét mặt nàng có hơi gượng gạo nhưng vẫn vì tò mò mà dỏng tai lên nghe.
Tư Minh Hạo quay người lại rồi gác tay lên lan can, nhìn sang nữ nhân bên cạnh mà lắc đầu ngán ngẩm: “Haiz, năm mười bảy tuổi ta bị bắt quay trở về hoàng cung, hai năm sau tới nơi cũ trả ơn thì hay tin gia đình nàng ấy đã xảy ra chuyện.”
Ngừng lại một lúc, hắn nói tiếp: “Ta ở triều đình vừa xử lý hết tất cả các kẻ thù vừa tìm kiếm tung tích của nàng nhưng tới khi tìm ra lại phát hiện đối phương chẳng nhớ gì tới mình đã vậy còn tay trong tay với kẻ thù không đội trời chung nữa, quý phi nói xem có phải người đó rất tàn nhẫn không?”
Mí mắt Châu Mộc Vân giật giật, thầm biết người hắn nói tới chính là mình nhưng vẫn phải giả vờ ngu ngơ, gãi đầu rồi cười trừ: “Ha ha, chắc là vậy thật.”
Tư Minh Hạo mỉm cười, thấy nàng không còn tránh né mình nữa nên tâm trạng cũng tốt hơn đôi chút: “Có lẽ nàng ấy vì một số chuyện mà không còn nhớ ta nữa nhưng ta vẫn sẽ chờ, chờ tới ngày nàng ấy thực hiện lời hứa cũ đó là quay trở về làm thê tử của ta.”
“…”
“Hôm nay đi đến đây cũng nhiều rồi, bổn thái tử đang còn chút việc nên xin phép về trước, đa tạ quý phi nương nương.”
Tư Minh Hạo muốn để chút thời gian cho Châu Mộc Vân suy nghĩ nên cũng không làm phiền nữa, nói xong liền vui vẻ rời đi nhưng ánh mắt nàng vẫn còn dán chặt trên người hắn, trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc khó tả.
“Chẳng lẽ mình nói những lời đó thật à?”