• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay là ngày rằm nên trăng ban đêm rất sáng, Châu Mộc Vân đứng dựa người vào lan can, thẫn thờ nhìn lên bầu trời bao la. Nàng thở dài, một lúc sau lại nhắm mắt để tận hưởng bầu không khí trong lành, mặc cho từng gợn gió nhẹ phả vào người mình.

Bầu không gian xung quanh hết sức tĩnh lặng, nhưng ngay lúc này bỗng vang lên tiếng bước chân khe khẽ. Châu Mộc Vân tò mò quay người lại nhìn thì thấy Ý Yên đang cầm một đĩa bánh tiến tới, ân cần hỏi han: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”

Nàng khựng người, tới khi phản ứng lại liền lắc đầu, cố nở một nụ cười gượng gạo để che giấu đi tâm trạng buồn bã của mình: “Ta không sao, mà muội ra đây làm gì vậy?”

Ý Yên mím môi, nhanh chóng tiến tới rồi nhẹ nhàng đặt đĩa bánh lên lan can, háo hức trả lời: “Đây là bánh đậu xanh mà tỷ thích nhất nè, khi nãy nó được mang ra thì muội thấy tỷ đã rời đi rồi nên mới đem tới, đi tìm nãy giờ mới thấy tỷ đấy!”

Châu Mộc Vân cụp mắt, cầm một cái lên rồi bỏ vào miệng, vị ngọt nhanh chóng lan ra khiến lòng nàng cũng ấm áp hẳn lên, vui vẻ đưa một cái cho Ý Yên ở bên cạnh: “Muội cũng ăn đi này.”

“Dạ.”


Cô ấy cười tủm tỉm, nhìn nàng một cái mới dám nhận lấy nó. Hai người cứ thế đứng ở đó một hồi lâu, vừa ăn vừa tán gẫu, cách biệt hoàn toàn với không khí náo nhiệt ở yến tiệc đằng xa.

Được một lúc Châu Mộc Vân lại chống cằm lên lan can, suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng: “Ý Yên, muội có biết lý do tại sao khi trước ta lại nằng nặc đòi tiến cung mặc cho Thanh Nhàn tỷ tỷ ngăn cản không?”

Cô ấy chớp đôi mắt to tròn của mình, ngước lên nhìn nàng rồi lại lắc đầu: “Muội không rõ, nhưng hình như là để rửa oan cho cha tỷ đúng không?”

Châu Mộc Vân buông tiếng thở dài, gật đầu hai cái sau đó lại nhìn về phía trước bằng đôi mắt vô hồn: “Ừm, nhưng ta không biết sau khi rửa được án oan cho cha rồi thì lại làm gì tiếp theo đây…”

Nàng đang sống dưới thân phận của Chu Thanh Vân nhưng Chu Thanh Vân mãi mãi vẫn là Chu Thanh Vân, cây kim giấu trong bọc rồi cũng sẽ có ngày lòi ra, nàng thực sự không biết nếu một ngày Tống Minh Viễn phát hiện nàng là Châu Mộc Vân thì mọi chuyện sẽ thành ra như thế nào.

Chạy trốn sao, hay lại lần nữa ở lại?

“Khi trước ta cũng là tiểu thư trong một gia đình quyền quý nhưng từ ngày Châu gia bị lãnh án tru di tam tộc thì đã không còn nữa, Châu Mộc Vân giờ đã là tội đồ đang chạy trốn, sự thật ấy chẳng thể nào thay đổi được…”

Ý Yên nhíu mày, không những không có vẻ gì là lo lắng mà còn thản nhiên đáp lại: “Thì sao chứ? Tới khi Châu thúc thúc được chứng minh trong sạch thì tỷ cũng sẽ không còn là tội đồ nữa, tới lúc đó tỷ vẫn là Mộc quý phi thôi mà!”

Châu Mộc Vân bật cười, biết rõ từ khi mới bắt đầu nàng và Chu Thanh Vân đã phạm vào tội khi quân nhưng vẫn ngu ngốc tin một lần: “Ừm, hi vọng mọi chuyện sẽ như muội nói.”

Hai người nhìn nhau, tiếp tục ăn bánh rồi lại nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất nhưng nào ngờ ngay phía sau lại vang lên tiếng bước chân bình bịch. Một cung nữ hớt hải chạy tới, chào nàng một tiếng xong lại quay sang nhìn Ý Yên: “Ngươi đi đâu từ nãy giờ vậy? Chu đại tổng quản đang tìm ngươi kìa.”

“Thật sao? Tỷ tỷ, vậy muội xin phép đi trước đây.”

Ý Yên giật mình, nói với nàng một tiếng xong cũng vội vã chạy đi.

“Ừm, muội đi đi.”

Châu Mộc Vân thở dài, mất người bầu bạn cũng hơi buồn nhưng không để ý gì lắm, tiếp tục cầm bánh đậu xanh trên đĩa lên ăn nhưng phía sau lại vang lên tiếng lạch cà lạch cạch như có một người đang bê cục đá bự ở dưới đất lên.

Nàng nhíu mày, trong phút chốc có dự cảm chẳng lành nên ngay lập tức quay phắt lại nhìn nhưng ả cung nữ vừa nói chuyện với Ý Yên lại nhanh hơn một bước, lấy đá đập một phát vào đầu nàng.

“Á á á!”

Châu Mộc Vân đau đớn ngã phịch ra đất, lấy tay ôm đầu rồi đứng bật dậy: “Ngươi đang làm cái quái gì vậy!”

Cung nữ đó trố tròn mắt, run rẩy lùi về sau vài bước: “Cô… sao cô lại không ngất?”

Nàng cắn chặt môi, đang định tiến lên để dạy dỗ ả một bài học thì ngay lúc này một bàn tay to lớn cầm chiếc khăn màu trắng lại xuất hiện, ụp thẳng vào mặt nàng: “Ưm!”

Châu Mộc Vân giật mình, cố hết sức giãy giụa nhưng mặt đã đỏ bừng vì không thở được, cơ thể cũng bắt đầu mềm nhũn ra, cuối cùng không trụ được mà ngã phịch xuống đất.

“Rầm!”

Tên nam nhân với y phục màu đen kia thở phào nhẹ nhõm, lườm ả cung nữ đó một cái sau đó vác nàng trên vai: “Phù, mém nữa là tiêu rồi, ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả?”

“Ta cứ tưởng cô ta sẽ không chịu nổi một cú đó chứ…”

“Thôi đừng nhiều lời nữa, mau hành động đi kẻo người khác biết được.”

“Ta biết rồi.”

Châu Mộc Vân tuy đang hôn mê bất tỉnh nhưng vẫn giữ được ý thức, phát hiện hai tên này đưa nàng tới một nơi cách đây khá xa, mở cửa ra rồi thẳng thừng ném nàng xuống đất.

“Rầm!”

Châu Mộc Vân bị ném xuống như một bao gạo, sự đau đớn nhanh chóng lan ra khắp cơ thể khiến nàng nhíu chặt mày, dùng hết sức lực để mở mắt ra liền thấy mình đang bị nhốt trong một căn phòng bỏ hoang với đầy bụi bặm.

“Ưm…”

“Giao cô ta cho ngươi đấy, nhớ chăm sóc cẩn thận vào.”

Cung nữ đánh lén nàng nhếch mép, vỗ vai tên hắc y nhân một cái xong bình thản rời khỏi nơi này. Châu Mộc Vân mấp máy môi, muốn kêu cứu nhưng đầu óc đã bắt đầu mơ hồ, nào ngờ mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó, ngay khi cô ta ra khỏi thì vài tên nam nhân khác cũng đi vào, nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt thèm thuồng.


“Bữa chính của bọn ta đây sao?”


“Ha ha, trông quý phi cũng được phết nhỉ?”


Châu Mộc Vân trợn tròn mắt, cả người bắt đầu run rẩy không ngừng: “Bệ… bệ hạ…”


Không xong rồi, lũ người này… tính làm gì nàng vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK