• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một canh giờ trước, tại Lam Sơn phủ.

Lam Khả Yên sốt ruột đi đi lại lại, cứ ngóng ra cửa để chờ nhưng mãi vẫn không thấy ai đâu. Ả sợ đến mức tái xanh cả mặt, liên tục đưa tay lên miệng cắn chứ chẳng thể bình tĩnh được nữa.

"Sao mà lâu thế nhỉ?"

Lam Thiên Vỹ đang đứng dựa ngay đó cũng lo lắng không thôi nhưng cuối cùng vẫn không chịu được cảnh này, trực tiếp đi tới rồi kéo tay ả ta: "Muội có thôi ngay đi không? Cứ đi đi lại như thế thì vấn đề sẽ giải quyết được à!"

Lam Khả Yên tức đến mức đỏ bừng mặt, trực tiếp hất tay hắn ra rồi gân cổ cãi lại: "Bộ huynh thấy mọi chuyện chưa đủ lớn hay sao? Nếu cha không về kịp thì không chỉ nhà chúng ta thôi, cả Lam gia chắc chắn cũng sẽ bị xử chém đấy!"


Nhưng ngay khi ả dứt lời thì một tiếng "chát" thanh thúy cũng vang lên, Lam Thiên Vỹ nghiến răng nghiến lợi, không nói gì nữa mà trực tiếp giáng cho ả một cái tát chứa mười phần công lực.

Hắn thở hồng hộc, đến lúc này đã không thể nói chuyện một cách bình thường được nữa, trực tiếp cúi người xuống rồi kéo cổ áo Lam Khả Yên lên, hét to: "Tất cả chuyện này là do ai mà ra hả? Ai là người rắp tăm hãm hại Chu Thanh Vân? Ai là người kêu cha tới cưỡng bức ả? Nếu gia đình ta có chết chắc chắn huynh sẽ là người giết muội đầu tiên!"

Lam Thiên Vỹ nói xong lại thô bạo đẩy ngã ả ra đất, đến cả một chút ánh mắt thương xót cũng chẳng thèm cho: "Mẹ nó! Đã biết Tống Minh Viễn sủng ái ả đàn bà đó mà vẫn cố làm cho bằng được! Bây giờ thì sao, không những không khiến Chu Thanh Vân thân bại danh liệt mà đến cả chúng ta cũng sắp chết hết rồi!"

Lam Khả Yên bị mắng đến á khẩu, chỉ biết ngồi đó mếu máo chứ không nói được câu nào nữa: "Muội... muội..."

Chuyện này chính ả cũng không lường trước được, quả thật có chút ngoài ý muốn nhưng nếu Liễu Thư và cung nữ của cô ta không khai ả ra thì sẽ không sao, chỉ sợ... nếu cha bị Tống Minh Viễn bắt được thì thật sự không còn đường thoát.

Lam Thiên Vỹ càng nghĩ lại càng tức, chuyện muội muội cho người hãm hại ả quý phi hắn cũng vừa mới biết nên tới giờ vẫn chưa hết sốc, đang định chửi thêm một giăng thì lúc này lại thấy bên ngoài phủ có tiếng rên rỉ.

"Cứu... cứu ta..."

Lam Khả Yên và Lam Thiên Vỹ giật mình, ngay khi quay lại liền thấy Lam Thái Tuấn với y phục đầy máu khập khiễng đi vào, vừa đặt chân vào phủ liền đau đớn ngã khuỵu ra đất.

"Cha!"

Hai người bọn họ đồng loạt kêu lên, nhanh chóng đi ra đỡ ông ấy dậy: "Cha, cha bị sao vậy?"

Ông ta nói không nên lời, chỉ biết cắn chặt môi để cố nhịn cơn đau ở phần hạ thân.

"Người đâu? Mau ra đây cho ta!"

Lam Khả Yên sợ hãi hét toáng lên, ngay khi ả dứt lời thì khoảng mười người lật đật chạy ra, đến cả đại phu nhân cũng hốt hoảng tiến lại: "Chuyện gì vậy? Lão gia bị sao mà người đầy máu thế này!"

"Mau gọi đại phu, gọi đại phu tới đây ngay!"

Lam Sơn phủ trong phút chốc trở nên hỗn loạn vô cùng, một toán người cũng nhanh chóng đưa Lam Thái Tuấn vào giường, may mắn thay lúc này đại phu cũng đã tới. Ông ấy nhanh chóng kêu hết nô tì ra ngoài rồi cắt bỏ y phục của chủ nhân mình nhưng tới khi y phục ở phần hạ thân được mở ra thì tất cả mọi người đều sợ hãi hét toáng lên.

"Á á á!"

Đại phu nhân, nhị phu nhân và cả tam phu nhân đồng loạt lấy tay che miệng với ánh mắt ngỡ ngàng còn Lam Khả Yên thì bị dọa tới mức kinh hồn bạt vía, trực tiếp ngã hẳn về phía sau.

Cả người ả run bần bật, khuôn mặt thì trắng toát, biểu hiện cứ như gặp phải quỷ: "Không thể... không thể nào..."

Đến cả đại phu lúc nhìn xuống cũng trợn tròn mắt vì đây là lần đầu tiên ông ta thấy trường hợp này, nhưng sợ để lâu lão gia sẽ mất mạng nên mau chóng lấy tay lau mồ hôi, lúng túng lau sạch máu rồi bắt đầu chữa trị.

"Á á á!"

Lam Thái Tuấn đau đến xé cả ruột gan, chỉ biết ngửa mặt lên trời rồi hét toáng lên như heo bị cắt cổ, còn ở phía sau chính là tiếng khóc nấc của mấy người phụ nữ.

"Hức... lão gia phải làm sao đây... hức?"

"Tại sao lại xảy ra việc như vậy chứ? Ôi trời ơi!"

Đến cả Lam Thiên Vỹ là đấng nam nhi cũng không giữ được bình tĩnh, người run không khác gì muội muội mình: "Cha... cha sẽ không sao chứ?"

Mặt khác, đại phu vẫn luôn gắng sức xử lý vết thương cho Lam Thái Tuấn nhưng tình hình có vẻ không khả quan cho lắm, mãi hơn một canh giờ sau, ngay khi đám người kia khóc đến mệt lả ông ấy mới chậm rãi đi ra, nào ngờ đại phu nhân lại lao vọt tới, giữ chặt lấy vai ông ta: "Lão gia sao rồi? Lão gia sao rồi hả!"


Ông ấy lắp ba lắp bắp, đôi môi mấp máy một lúc lâu mới thốt lên được: "Phu nhân... lão gia... chỗ đó của lao gia bị tấn công liên tục nên mất máu quá nhiều, e là từ bây giờ không thể làm chuyện kia được nữa, ngay cả khi đi vệ sinh cũng sẽ có cảm giác đau đớn hệt như bị gãy xương... hoàn toàn không có cách chữa..."


Ngay khi ông ta dứt lời không gian trong phòng liền yên tĩnh hẳn, mà Lam Khả Yên đứng phía sau cũng không trụ được nữa, trực tiếp ngã cái rầm ra đất rồi ngất lịm đi.


"Yên Nhi! Yên Nhi!"


"Con bị sao vậy? Mau tỉnh dậy đi! Yên Nhi, đừng làm ta sợ mà!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK