Cô nhớ rất rõ mình đã hành động vô cùng cẩn thận nên không hiểu sao Tống Minh Viễn lại đuổi theo được, nhưng nếu đã bị phát hiện thì chỉ đành ra mặt, phóng lao thì phải theo lao, hôm nay dù có thế nào cô cũng không thể để vụt mất người con gái này được.
Tống Minh Viễn nhướng mày, như có như không mà nở một nụ cười quỷ dị: “Công chúa không nói đùa chứ? Người cô bắt đi là phi của trẫm, sao có thể tùy tiện để người ngoài đưa đi như vậy được?”
Tư Tuệ Nhi hừ một tiếng, vẫn không chịu chùn bước mà dõng dạc đáp lại: “Ngài nói đúng, nhưng Mộc quý phi ở trong cung cũng đâu có sung sướng gì? Cô ấy không những phải ngày đêm đối phó với các phi tần mà còn bị ngài ngược đãi, chi bằng tặng Tiểu Vân cho ta đi, ta nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy!”
Một lời này nói ra liền khiến Tống Minh Viễn không khỏi nghi hoặc, y nhếch mép, tức giận hỏi lại: “Ngược đãi? Con mắt nào của công chúa thấy trẫm ngược đãi nàng ấy?”
“Cần gì phải thấy, Mộc quý phi đã đích thân nói kìa, bổn công chúa nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
“!!!”
Châu Mộc Vân há hốc mồm, thật sự rất muốn đi lại bịt miệng Tư Tuệ Nhi nhưng không thể. Nói như vậy thì nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Cái gì mà ngược đãi cơ chứ? Nàng đã bảo không phải rồi cơ mà?
Quả nhiên ngay sau đó nam nhân ở đằng kia đã hướng mắt qua phía nàng, bật lên tiếng cười khẽ: “Ha ha, hóa ra tất cả những thứ trẫm làm đều bị coi là ngược đãi…”
“…”
Tiêu đời thật rồi!
Châu Mộc Vân sợ đến mức run cầm cập, thật sự rất muốn chạy tới đó giải thích nhưng Tư Tuệ Nhi lại đang đứng chắn trước mặt mình nên không tài nào đi được.
“Công chúa điện hạ, dừng ở đây được rồi, đừng làm lớn chuyện nữa!”
“Tiểu Vân, cô cứ ngồi im trong kiệu đi, bổn công chúa nhất định sẽ bảo vệ cô.”
Cô ấy nhếch mép, nói xong liền nhìn thẳng vào mắt Tống Minh Viễn: “Hay là chúng ta đấu một trận đi, nếu bệ hạ thắng ta sẽ giao Mộc quý phi cho ngài.”
Y nhướng mày, không ngần ngại mà gật đầu đồng ý: “Được thôi, ái phi của trẫm, ngoài trẫm ra thì không ai được phép động vào!”
Dứt lời, Tống Minh Viễn liền nhảy xuống ngựa rồi cầm kiếm lao thẳng tới chỗ Tư Tuệ Nhi. Mà công chúa Tư Quốc cũng không phải là người bình thường, chỉ trong chốc lát đã tránh được một đòn tấn công này.
Hai người họ bắt đầu lao vào đánh nhau, từng đường kiếm bắt đầu lóe lên trong màn đêm u tối, liên tục phát ra tiếng “leng keng” nghe vô cùng chói tai.
“Lần trước Tuệ Nhi công chúa đã thua trẫm mà lần này vẫn muốn đấu lại sao?”
Tư Tuệ Nhi bị y đánh bật hẳn về phía sau nhưng vẫn lao lên trước nhanh như một cơn gió, tung ra những đòn chí mạng lên người đối phương.
“Bây giờ ta đã tiến bộ nhiều rồi, bệ hạ không cần nương tay!”
“Được thôi, đã vậy thì trẫm sẽ không khách sáo nữa.”
Mà Châu Mộc Vân ở ngay đó cũng nhân cơ hội chui ra khỏi kiệu, thấy một màn đánh nhau thảm khốc trước mắt liền vội vã tiến lên ngăn cản nhưng mới bước được hai bước liền bị Dục Khang ở phía sau khống chế, kẹp chặt hai tay mình.
“Á!”
“Nương nương, người hãy mau theo thuộc hạ về cung ngay!”
“Không được, mau thả ta ra, ta nhất định phải ngăn cản hai người đó lại!”
Nếu cứ như vậy e rằng không sớm thì muộn Tống Minh Viễn và Tư Tuệ Nhi đều sẽ trọng thương. Nhưng Dục Khang lại một mực khống chế nàng, hoàn toàn không cho nàng di chuyển dù chỉ một bước: “Đây là chuyện riêng của bệ hạ và Tuệ Nhi công chúa, nương nương tốt nhất đừng nên xen vào.”
“Chuyện riêng cái con khỉ!”
Châu Mộc Vân tức giận hét lên một tiếng, dùng hết sức lực để đẩy ngã Dục Khang ra nhưng lúc chạy tới để ngăn hai người kia lại liền bị Tư Tuệ Nhi đang mất khống chế đá cho một cái thật mạnh vào đùi.
Truyện đề cử: Ly Hôn Thì Đã Sao?
“Á á á!” Nàng đau đớn ngã phịch ra đất, xuýt xoa ôm lấy chân mình.
“Tiểu Vân! Cô không sao chứ?”
Tống Minh Viễn thấy một màn này liền tức đến mức nghiến chặt răng, ánh mắt nhìn công chúa Tư Quốc đã lạnh lẽo thêm đôi phần, con dã thú trong người cuối cùng cũng không khống chế được nữa, trực tiếp bộc phát hết ra ngoài.
“Trẫm đã nói rất rõ rồi đúng không nhỉ? Ái phi của trẫm, ngoài trẫm ra tuyệt đối không có ai được động vào!”
Dứt lời, y liền mất khống chế mà lao lên tấn công Tư Tuệ Nhi, những đường kiếm lúc đầu cô ấy còn né và chặn được nhưng ngay sau đó lại kiệt sức, không nhịn nổi mà ngã phịch ra đất.
“Không xong rồi…”
Tống Minh Viễn nhếch mép, chậm rãi bước tới, ngay khi tiếng “vụt” từ thanh kiếm vang lên thì một bóng hình nho nhỏ lại tiến tới khiến động tác của y dừng hẳn lại.
“Bệ hạ… đừng… đừng tấn công nữa…”
Châu Mộc Vân thở gấp, dùng hết sức lực để đứng chắn trước người Tư Tuệ Nhi nhưng nhận lại chỉ là một ánh mắt lạnh lẽo từ nam nhân đối diện.
“Nàng đang bảo vệ cô ta sao?”
Không gian trong nháy mắt yên tĩnh hẳn lại, Dục Khang và các thị vệ xung quanh đó cũng sợ đến mức không dám động đậy. Nhưng Châu Mộc Vân vẫn kiên cường dang hai tay ra che chắn cho công chúa Tư Quốc, tới khi chân bớt đau liền lao tới ôm chầm lấy Tống Minh Viễn, cất giọng nói vừa ngọt ngào vừa đáng thương của mình.
“Bệ hạ, mọi chuyện không như người nghĩ đâu, thần thiếp và Tuệ Nhi công chúa chỉ ra ngoài dạo chơi một lát thôi, tuyệt đối không có ý gì khác!”
Tống Minh Viễn: “…”
Tư Tuệ Nhi: “…”
Dục Khang và những người khác: “!!!”
Dạo chơi sao? Dạo chơi vào nửa đêm canh ba như thế này à?
Ấy thế nhưng nàng chẳng quan tâm gì đến ánh mắt của những người khác mà ôm khư khư nam nhân trước mặt mình, cọ đầu mấy cái vào ngực y: “Bệ hạ, chân thần thiếp đau quá, chúng ta quay về có được không?”
Nếu như không thể ngăn cản bằng bạo lực thì cứ lấy nhu chế cương, dùng mỹ nhân kế để mê hoặc Tống Minh Viễn vậy.
Những người khác được một phen đỏ mặt, nhưng ngay khi tưởng bệ hạ của bọn họ đẩy Châu Mộc Vân sang một bên thì lại thấy y thẳng thừng vứt thanh kiếm trên tay xuống, nhẹ nhàng bế nàng lên, giọng nói cũng không còn lạnh lẽo như khi nãy nữa.
“Được, chúng ta hồi cung.”
“!!!”