“Vương gia, nô tì thực sự không hiểu người nói gì.”
Nàng cười hì hì như thể mình không liên quan gì đến chuyện này, ngay sau đó liền chăm chú châm cứu, ý định chơi khăm hắn một bữa cũng không còn. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, chuyện bị đánh Châu Mộc Vân chắc chắn sẽ trả đủ nhưng nếu làm ngay bây giờ thì e rằng sẽ không giữ được mạng.
Từng chiếc kim được cắm vào ngực, tay rồi đến chân, đáng lẽ ra Châu Mộc Vân đã không lo lắng gì nếu Thái hậu và Tống Minh Viễn không ngồi đằng sau nhìn chằm chằm nàng như vậy.
"Đã xong chưa?"
"Chưa ạ, phải chờ hơn một khắc đồng hồ mới có hiệu quả."
Nàng lau mồ hôi trán, sau khi xong xuôi liền lấy một chiếc khăn bịt mắt Tống Tử Lam lại còn mình đi sắc thuốc. Một lát sau Châu Mộc Vân mang một bình nước ấm pha loãng với thảo dược đi vào, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn rồi tiến đến bên hắn, rút từng chiếc kim châm cứu lẫn khăn bịt mắt ra.
Nàng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lên tiếng: "Vương gia, người từ từ mở mắt ra xem đã nhìn được chưa ạ?"
Tống Tử Lam khó nhọc ngồi dậy thì một cơn đau truyền tới khiến hắn hơi nhíu mày, hắn đưa tay lên xoa mắt, chờ khi nó dịu lại mới hi hí mắt ra.
Châu Mộc Vân sợ hãi lùi về sau vài bước, cúi gằm mặt xuống đất còn Tống Minh Viễn và Thái hậu lại nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt lo lắng lẫn hồi hộp.
"Sao rồi? Có ổn không Lam Nhi?"
Tống Tử Lam mở to đôi mắt, không lên tiếng mà nhẹ nhàng đứng dậy, bước từng bước đến chỗ nàng. Thân ảnh cao lớn trong nháy mắt xuất hiện khiến Châu Mộc Vân giật mình, sợ hãi nhắm tịt mắt lại.
Đừng nói sau khi thấy rồi là hắn xử đẹp nàng đấy nhé?
Nào ngờ ngay lúc bàn tay kia chuẩn bị đặt lên vai mình thì Tống Minh Viễn đi lại, thản nhiên đứng trước chắn trước mặt nàng: "Hoàng huynh sao vậy?"
Châu Mộc Vân thở phào nhẹ nhõm, vì bị ánh mắt sắc lẹm kia chĩa vào mà thân thể như bị người khác rút cạn sức lực, chỉ có thể nấp sau lưng Tống Minh Viễn như một chú mèo nhỏ.
Tống Tử Lam lắc đầu, lúc này mới nở nụ cười: "Ta không sao, mắt cũng ổn rồi, chỉ là vẫn hơi mờ một chút."
Không gian trong nháy mắt yên tĩnh hẳn lại, một lúc sau giọng nói mừng rỡ của Thái hậu mới vang lên: "Thật không? Con nhìn thấy ai gia rồi đúng chứ?"
"Vâng, bấy lâu nay khiến người lo lắng rồi." . truyện teen hay
Đôi mắt bà sáng rực như thể hiện nỗi vui mừng khó tả, từng giọt lệ như ngọc trai rơi xuống, đáp lên sàn nhà lạnh lẽo: "Vậy là tốt rồi, tốt quá rồi..."
Thái hậu gạt nước mắt, sau khi nói xong liền quay sang Châu Mộc Vân, xúc động nắm chặt lấy tay nàng: "Đại lý tự khanh đúng là có phúc, sanh được một nữ tử vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như ngươi, lần này ngươi đã lập công lớn, ai gia chắc chắn sẽ khen thưởng hậu hĩnh."
Nàng nhún người cảm tạ nhưng ánh mắt lại trùng xuống: "Đa tạ Thái hậu ban thưởng, nô tì chỉ là làm đúng chức trách của mình."
Kiếp này cha nàng chính là thái y cai quản Thái y viện, biết bao lần lập công cũng được khen như thế nhưng vì một lần bị vu oan mà chẳng ai tin lấy lời ông, cũng chỉ vì vài lời khích bác của quan đại thần mà bị xử án tru di tam tộc.
Châu Mộc Vân vẫn nhớ rất rõ cái ngày đầu cha mẹ nàng bị rơi trên pháp trường Thái hậu cũng ở đấy, cũng chính người đã ra chiếu chỉ xử chém ba họ nhà nàng. Tuy kiếp trước bà đối xử với nàng rất tốt, kiếp này cũng vậy nhưng mối thù của dòng họ, có chết nàng cũng phải trả đủ.
Thấy bây giờ ở đây không còn chuyện của mình nữa nên Châu Mộc Vân cũng không muốn làm hòn đá cản đường: "Nếu không còn chuyện gì thì nô tì xin cáo lui."
Nàng mỉm cười, trước khi đi còn không quên dặn dò Tống Tử Lam một tiếng: "Vương gia, một canh giờ sau người hãy uống thuốc để ở trên bàn, ngày mai nô tì sẽ gửi thuốc đến tiếp, tĩnh dưỡng một tháng là người sẽ khỏi hẳn."
Hắn im lặng không trả lời mà chỉ gật đầu một cái, ánh mắt nhìn nàng chưa đầy sự dò xét.
Châu Mộc Vân vô thức lạnh sống lưng, không muốn ở cái nơi yêu ma quỷ quái này nữa nên sau khi lùi vài bước liền mau chóng đi ra ngoài. Thân ảnh nhỏ bé trong phút chốc khuất đi khỏi cánh cổng của Xuân Minh phủ, chỉ để lại một vài gợn gió nhẹ.
Ánh mắt của Tống Tử Lam từ đầu đến cuối đều dán chặt lên người nàng nhưng không hề có ý tứ tốt đẹp mà đằng đằng sát khí.
***
Châu Mộc Vân về nơi ở của mình nghỉ ngơi được một ngày, đến sáng hôm sau liền thấy thái giám hầu hạ Tống Minh Viễn đi đến cùng với chiếu chỉ của y.
Chiếu viết: "Chu Thanh Vân lập công, chữa khỏi bệnh cho Đại Vương gia, dung mạo xinh đẹp lại tinh thông y thuật, y đức vẹn toàn, trẫm ngự ban 20 tấm lụa Nhung Mai, 100 lượng vàng cùng với 50 vị thuốc quý, nay phong làm Chu quý phi, hiệu Mộc quý phi, khâm thử!"
Châu Mộc Vân nhận thánh chỉ rồi đứng dậy, bước chân hơi loạng choạng, suýt chút đã ngã xuống như cỏ lau trong gió. Cũng may có cung nữ bên cạnh đỡ nàng mới miễn cưỡng đứng vững. Điều mà Châu Mộc Vân để ý bây giờ nhất không phải là được phong làm quý phi mà chính là được ban thưởng 100 lượng vàng.
Nghĩ lại những tháng ngày khổ cực ở kiếp trước nàng càng cảm thấy thương xót cho mình hơn, mất hơn sáu năm học y không những tốn thời gian, tốn một khoản tiền lớn mà về đây tùy ý chữa một căn bệnh đơn giản lại có ngay 100 lượng vàng.
Nhưng trong khi nàng đang vui vẻ tận hưởng khoảnh khắc này thì ở phía sau cũng vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
“Thật không? Ả ta chữa được bệnh cho Vương gia à?”
“Bệ hạ đã ban chiếu chỉ thì chắc chắn không thể là giả được.”
“Đúng là ăn may mà, được người ban thưởng cho nhiều thật đấy.”
“Ghen tị quá đi mất.”
Châu Mộc Vân nở một nụ cười ngạo nghễ, ngước cao mặt rồi tiếp tục nghe chiếu chỉ cho những người khác. Trong số các tú nữ thì ngoài nàng ra có Lam Khả Yên và Triệu Tư Ảnh được phong làm phi, Liễu Thư và năm người khác phong làm tần còn số còn lại là quý nhân và thường tại, cấp bậc của họ thấp hơn nàng nên sau này ở trong cung Châu Mộc Vân cũng không lo bị bắt nạt, xem ra lần này được như vậy cũng phải cảm ơn Tống Tử Lam một tiếng.
Nơi ở của nàng chính là Họa Nguyệt cung, một trong số những cung gần với Thiên Minh điện nhất nhưng nếu như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc nó nằm sát bên Xuân Minh phủ. May mắn thay tối qua nàng có nghe lén được một vài người nói chuyện rằng Tống Tử Lam đã chuyển sang một cung khác để dưỡng bệnh nên không còn lo nữa, việc quan trọng nhất bây giờ đó chính là bồi dưỡng tình cảm với Tống Minh Viễn sau đó điều tra về cái chết của cha.
Châu Mộc Vân cho người cầm túi đồ của mình lên sau đó theo cung nữ tới Họa Nguyệt cung, nơi này vừa rộng rãi vừa thoáng mát với giàn hoa giấy mọc ngay phía trước cổng, bên trong cũng được bày trí vô cùng gọn gàng với hương thơm của bạc hà và long não.
Nàng vừa nhìn một cái liền ưng ngay, do thích không gian yên tĩnh nên một lúc sau cũng kêu cung nhân đi ra ngoài, khi nào cần sẽ gọi. Châu Mộc Vân hít một hơi thật sâu để tận hưởng làn không khí trong lành, đang còn đắm chìm trong khoái cảm thì lúc này bỗng xoạt một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì ánh sáng chợt lóe lên, thanh đoản đao lập tức kề lên ngay cổ.
“!!!”
Chuyện gì vậy, chưa ở được ngày nào mà đã bị ám sát rồi sao?
Nàng trố tròn mắt, mày liễu khẽ nheo, đang định quay người lại phản đòn thì giọng nói thân thuộc chợt vang lên: “Lại gặp nhau rồi, Mộc quý phi nương nương.”
Châu Mộc Vân thoáng sững người, ngay khi nhận ra người vừa lên tiếng là ai liền bật lên tiếng cười khẽ, đẩy thanh đoản đao ra rồi bình tĩnh quay người lại: “Ngọn gió nào đưa Vương gia tới chỗ bổn cung vậy?”
“Chỉ là muốn cảm ơn nương nương một tiếng, dù sao nương nương cũng vì ta mà hao tâm tổn sức, dày công chuẩn bị.”
Khóe miệng hắn đong đầy ý cười nhưng ý mỉa mai lại vô cùng rõ rệt, lời này nói ra chẳng phải trách nàng tốn công đột nhập vào phủ của hắn sau đó lại tốn sức chữa bệnh hay sao?
Châu Mộc Vân ngược lại không những không vạch trần mà còn vui vẻ thuận theo: “Cảm ơn bằng cách kề kiếm vào cổ à? Diễm phúc này lớn quá bổn cung e là khó lòng nhận được.”
Tống Tử Lam nhướng mày, mắt phượng chăm chú nhìn nữ tử trước mắt hệt như nhìn một con mèo ranh ma, hắn đút kiếm vào vỏ sau đó bình tĩnh tiếp lời: “Đây chỉ là cách riêng của ta thôi, hoàn toàn không có ý gì xấu, mà nương nương ở trong cung cũng phải cẩn thận, đêm khuya đừng đi lung tung kẻo bất đắc kỳ tử.”
Hắn ném lại một câu đầy ẩn ý sau đó thong thả bước đi, nhưng tới trưởng cổng cung bỗng dừng lại: “Trong mê dược nương nương hạ cho thị vệ ta lần trước có thành phần làm ngon giấc đúng không?”
“…”
Châu Mộc Vân nghe tới đây liền lắc đầu lia lịa, nàng đẹp chứ đâu ngu, bây giờ nói có chẳng khác gì mình thừa nhận là tên hắc y nhân hôm đó à?
Nhưng đối phương không thèm để ý mà thản nhiên nói tiếp: “Nếu còn thì hãy mang đến cho bệ hạ vài liều, dạo gần đây người cũng hay bị mất ngủ.”
Ngay khi hắn dứt lời thì bóng dáng cao lớn cũng khuất đi khỏi Họa Nguyệt cung.
Châu Mộc Vân cau mày, không tự chủ được mà lo lắng cho y.
“Minh Viễn… bị mất ngủ sao?”