• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc cho tiếng hét của nàng nghe vô cùng đau đớn nhưng mấy tên thị vệ này lại trưng ra bộ mặt vô cảm, không những không động lòng mà còn thô bạo kéo Châu Mộc Vân tới một đấu trường cách Thiên Minh điện không xa. Nơi này rất rộng, bị vây bởi một lớp tường thành kiên cố đã thế còn liên tục vang lên tiếng gầm gừ.

“Các ngươi… các ngươi định làm gì vậy hả?”

Nàng sợ đến tái xanh cả mặt, còn chưa kịp nhìn hết chỗ này thì đã bị bọn chúng thô bạo đẩy về phía trước: “Á!”

Châu Mộc Vân đau đớn ôm lấy cánh tay, thương tích đêm qua còn chưa kịp lành hẳn thì bây giờ lại bị hành hạ đến mức này. Dục Khang hắng giọng, tiến lên trước một bước rồi cúi người nói với nàng: “Nương nương, bệ hạ bảo bài tập đầu tiên của người đó chính là tập chạy để tăng cường sức lực.”

“Chỉ tập chạy thôi mà kéo bổn cung tới tận đây à?”

Nàng nhíu mày, ngay lúc này lại thấy hai tên kia tiến về bức tường có một thanh sắt chắn ở đó, nhẹ nhàng mở nó ra. Bên trong lập tức vang lên tiếng gầm gừ, ngay sau đó một con vật với bộ lông đen xì từ từ bước ra, chĩa đôi mắt sắc lẹm về phía nàng.

“!!!”

Là một con chó săn!


Châu Mộc Vân trợn tròn mắt, còn chưa kịp hoàn hồn lại thì con quái thú đó bỗng nhào tới phía nàng nhanh như một cơn gió.

“Á á á!”

Nàng hét lên một tiếng thất thanh ngay sau đó chạy thục mạng về phía trước, chỉ sợ nếu chậm một chút thôi thì bản thân mình sẽ bị nó xé tan thành trăm mảnh. Cứ như thế một người một chó đã bắt đầu “trò chơi rượt đuổi”, cảnh tượng trông thảm khốc không khác gì trên chiến trường.

Nàng vốn là nữ nhi chân yếu tay mềm vậy mà nay phải đối phó với một con vật dữ tợn như thế, đã vậy vết thương còn chưa khỏi hẳn nên thực sự không địch nổi.

“Á! Mau tha cho ta đi! Đừng đuổi nữa mà!”

Dục Khang đứng cách đó một góc thấy cảnh này thì thở dài, tuy cảm thấy rất tội nghiệp cho nàng nhưng lệnh của bệ hạ không thể nào không nhận. Hai tên thị vệ cũng chỉ biết lắc đầu, nói với nhau bằng giọng điệu bất lực: “Liệu Mộc quý phi có chịu nổi không nhỉ? Bệ hạ hình như hơi quá tay rồi…”

“Ừm, Tiểu Nhụy dù sao cũng là chó săn, tuy nó phân biệt được đâu là ta đâu là địch nhưng sức lực cũng hơn người thường rất nhiều.”

“Ha ha, nhớ ngày đầu chúng ta luyện tập cũng bị nó dí đến chạy rách cả quần cơ mà, không ngờ bây giờ bệ hạ lại áp dụng chiêu này lên Mộc quý phi.”

Châu Mộc Vân lúc này vẫn không hề hay biết đến cuộc trò chuyện của mấy người đằng xa kia, chỉ biết dồn toàn bộ sức lực mình có lên đôi chân rồi chạy bằng tốc độ nhanh nhất nhưng chỉ một lúc đã thấm mệt. Nàng thở hổn hển, mái tóc được tết gọn lại đã sớm bung hết ra, mồ hôi cũng vì thế mà thấm ướt cả vai áo.

Nhưng ngay lúc này một cục đá không biết từ đâu bắn thẳng xuống chân Châu Mộc Vân khiến nàng đau đến mức ngã khuỵu xuống, xuýt xoa ôm lấy đầu gối nhưng chợt quên mất vẫn đang trong trò “rượt đuổi” với chú chó màu đen kia, tới khi quay lại đã thấy nó bổ nhào về phía mình.

“Á á á!”

“Không xong rồi! Nương nương bị vấp ngã kìa!”

Châu Mộc Vân sợ hãi lấy hai tay ôm đầu sau nó nhắm tịt mắt lại, cứ tưởng khuôn mặt xinh đẹp của mình sắp bị nó cắn xé cho tan nát ra nhưng chờ mãi vẫn không thấy động tĩnh gì. Nàng nhíu mày, tò mò quay người lại liền thấy con quái thú kia đã lùi về sau vài bước, lông trên người dựng đứng lên đã thế còn nhe hàm răng sắc nhọn ra như đang cố tự vệ.

“Grừ grừ…”

“…”

Châu Mộc Vân thấy vậy lập tức nhìn nó bằng đôi mắt sáng rực, còn hơi nghi ngờ nên nhanh chóng đứng dậy rồi tiến lên thăm dò: “Ngươi sợ ta sao?”

Quả nhiên chú chó săn kia lại lần nữa lùi thêm một đoạn, tuy đang cố bày ra bộ dáng dữ tợn nhất nhưng nữ nhân trước mắt lại hoàn toàn không sợ, đã thế còn nở một nụ cười rất quỷ dị: “Ha ha, hình như ngươi sợ ta thật, đã vậy thì…”

Nàng nhếch mép, giơ tay lên làm động tác mèo cào sau đó: “Grào!”

“Gấu gấu gấu!”

Tiểu Nhụy thấy cảnh này liền sợ đến mức nhảy cẫng lên, còn chưa kịp chạy thì đã bị đối phương túm cổ lại. Châu Mộc Vân bật cười thành tiếng, không còn một chút gì gọi là sợ sệt mà lấy hai tay giữ chặt người nó, nhẹ nhàng liếc mắt sang Dục Khang và hai tên thị vệ kéo mình đi lúc nãy: “Thấy mấy người đằng kia không? Lại cắn cho mỗi người một nhát còn không ta sẽ xử đẹp ngươi đấy…”

Nàng muốn chứng thực xem chú chó này có thực sự sợ mình không nên quyết định đem ba người kia ra làm mồi nhử, quả nhiên vừa thả tay ra Tiểu Nhụy đã lao thẳng tới dí bọn họ đến bán sáng bán chết.

“Á á á!”

“Ngươi bị gì vậy? Sao lại đuổi bọn ta?”

“Á! Không xong rồi! Cứu thuộc hạ với Mộc quý phi nương nương!”

Châu Mộc Vân cười khúc khích, không những không kêu nó dừng lại mà còn hào hứng đứng một bên quan sát, không ngờ được trong nháy mắt đã biến bị động thành chủ động, thành công trả được mối thù ban nãy.

Mà Tiểu Nhụy cũng làm việc vô cùng hiệu quả, chưa đầy một vòng đã cắn mỗi người một nhát ở ngay bắp chân, sau đó ngoan ngoãn đi tới chỗ nàng rồi cụp đuôi như một đứa trẻ.

“Ẳng ẳng…”

Châu Mộc Vân cười phá lên, vui vẻ xách chú chó to đùng lại chỗ ba người kia rồi ân cần hỏi han: “Nhóc tì này tên gì vậy? Khi nãy thấy các ngươi gọi nó là Tiểu Nhụy đúng không?”

Dục Khang thấy một màn này liền bày ra bộ dạng kinh hãi, không nhịn nổi mà liên tục nhích người về sau: “Nương nương… sao người có thể nhấc bổng nó lên như vậy?”

Đây chính là thú cưng do chính tay bệ hạ nuôi lớn từ khi còn nhỏ, xưa giờ thích nhất là trò rượt đuổi người nhưng không ngờ đến nay lại ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay của một người lạ như thế, đã vậy còn mặc cho nàng sai bảo mà không phản kháng một chút nào.

“Sao lại không bế được, còn ngươi nữa, thân là nam nhi mà lại tên Tiểu Nhụy sao? Cái tên này yếu đuối thật đấy…”

Chú chó đen khiến bao người khiếp sợ kia không hiểu sao bây giờ lại co rúm người lại, cả người run rẩy không ngừng hệt như mới vừa gặp một thứ gì đó đáng sợ lắm. Mà Châu Mộc Vân thấy thế lại càng vui hơn, buông nó ra rồi chỉnh trang lại tóc tai của mình.

“Thôi được rồi, chúng ta thi chạy đi, nếu ngươi thua ta thì ta sẽ đem ngươi về Họa Nguyệt cung, còn thắng thì ngươi sẽ được theo ta về đó.”

Dục Khang lẫn hai tên thị vệ ngay đó: “…”

Thú cưng của bệ hạ cớ sao lại bị đem ra thành một vật cá cược như vậy?

Nhưng nàng không biết nên vốn chẳng quan tâm gì đến chuyện này, nếu có được Tiểu Nhụy trong tay thì sau này có thích khách đến ám sát nàng cũng không sợ, hai người mà song kiếm hợp bích thì chấp đến cả mười tên.

Cứ như thế cuộc “rượt đuổi” lại lần nữa được bắt đầu nhưng Châu Mộc Vân đã không còn yếu thế nữa. Vòng đầu tiên nàng thua, vòng thứ hai nàng thua, vòng thứ ba nàng vẫn thua nhưng đến vòng thứ tư tốc độ của Tiểu Nhụy đã chậm hẳn lại.

Châu Mộc Vân thừa thắng xông lên, quả nhiên ngay sau đó đã thành công vượt mặt nó: “Ha ha, ta thắng ngươi rồi.”

Nàng nhếch mép, quay người lại định túm cổ chú “chó cưng” này thì đột nhiên thấy nó chạy vọt sang một hướng khác, tới khi nhìn sang thì thấy Tiểu Nhụy đã đứng núp sau lưng Tống Minh Viễn từ bao giờ.

Châu Mộc Vân sững người, nhanh chóng chạy lại rồi nhìn y bằng ánh mắt nghi hoặc: “Bệ hạ, người tới đây từ khi nào vậy?”

“Lúc nàng vừa mới chạy đến vòng thứ hai.”

“…”

Biết thế đã cố tình thua để có cớ dùng khổ nhục kế rồi, để y thấy bộ dạng sung sức của mình khi nãy thì xem như chiêu này đã hoàn toàn vô tác dụng.

Nàng bĩu môi, liếc nhìn chú cho to con nhưng lại nhát như thỏ đế ở đằng kia bằng ánh mắt khinh bỉ: “Tha cho ngươi lần này đấy…”

Sau đó Châu Mộc Vân lại nở một nụ cười tươi rói, vui vẻ khoác lấy tay nam nhân trước mặt mình: “Bệ hạ, thần thiếp mệt rồi, có thể cho thần thiếp về nghỉ một chút được không?”

“Được.”


Tống Minh Viễn không suy nghĩ gì liền gật đầu đồng ý, thản nhiên để nàng khoác tay mình sau đó sánh bước ra khỏi đấu trường.


Mà ba người phía sau đã sớm nhìn đến ngây người, dụi dụi mắt mấy cái vẫn không tin được những gì mình vừa thấy.


Vị Hoàng đế anh minh của bọn họ không ngờ lại có một mặt dịu dàng như vậy.


Đúng là chuyện lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK