Bọn chúng cuối cùng cũng nở một nụ cười thật lòng, khấn vái liên tục chỉ mong người phụ nữ này sớm rời khỏi đây, tha cho chúng một mạng.
Châu Mộc Vân thấy cảnh này thì cười khẩy, chẳng buồn đoái hoài gì tới mà chắp hai tay ra sau lưng, thong thả bước ra khỏi đại lao. Nàng đi một vòng để tiếp tục tìm kiếm ả cung nữ đánh mình tối hôm qua nhưng chẳng hiểu sao tìm mãi mà vẫn không thấy đâu.
Sợ vết chém ở cánh tay sẽ bị rách ra nên Châu Mộc Vân chỉ đành bỏ cuộc, thở dài một tiếng sau đó quay trở về Họa Nguyệt cung, nàng vân vê mái tóc, chuẩn bị bước vào tư phòng thì quay người lại, hỏi bằng giọng điệu tò mò: “À mà này, Lam thừa tướng rất được lòng bệ hạ và thái hậu đúng không?”
Châu Mộc Vân không phải không muốn tố cáo ông ta nhưng ở trong cung nhiều ngày như vậy nàng cũng biết lão già đó rất được lòng mọi người, vả lại so với một người có chiến công lừng lẫy, cống hiến cho Tống Tịnh nhiều như vậy nàng chỉ là một phi tần nhỏ bé không hơn không kém.
Có nói chưa chắc Tống Minh Viễn đã chịu đứng ra trừng phạt Lam Thái Tuấn, mà nếu có thật thì chắc chắn y sẽ phải chịu sự chỉ trích của mọi người, đúng thật là tiến thoái lưỡng nan, giải quyết bằng cách nào cũng không được.
Châu Mộc Vân vò đầu bứt tóc, đang còn không biết phải làm sao thì Dục Khang đã nói ra một câu khiến nàng như đứng hình: “Không phải được lòng bình thường đâu mà rất rất được lòng nữa đấy. Năm xưa thừa tướng chính là cánh tay phải đắc lực của tiên đế, theo chân người từ thuở mười ba mười bốn đến tận bây giờ.”
Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Lam thừa tướng từ khi ra trận đã đánh bại không biết bao nhiêu quân địch, đã thế còn mạo hiểm tính mạng của mình để đi thăm dò hang ổ của chúng, thành công cứu quân ta từ tay tử thần về. Không những vậy ba năm trước ông ấy còn không màng nguy hiểm đỡ cho đại vương gia một nhát kiếm, vậy nên thái hậu lẫn bệ hạ rất coi trọng người này.”
Dục Khang càng nói đôi mắt càng sáng rực như thể Lam Thái Tuấn trong lòng hắn ta chính là một vị thần nhưng Châu Mộc Vân lại chẳng thể vui nổi. Nàng xị mặt, thất vọng ngồi xổm xuống, nếu là một tên tham ô hám lợi thì đỡ hơn rồi, chính vì ông ta càng có nhiều công lao nên nàng càng không thể tố cáo.
“Haiz, sao mà trớ trêu thế nhỉ?”
Nhưng ngay lúc tâm trạng Châu Mộc Vân đang rối như tơ vò thì đằng sau bắt đầu vang lên tiếng bước chân khe khẽ, quay người lại liền thấy ngay Tống Tử Lam đang chậm rãi tiến tới: “Ai nói lão già đó đỡ cho bổn vương một nhát kiếm?”
“Thuộc hạ tham kiến đại vương gia.”
“Không cần đa lễ.”
Nàng nhíu mày, nhanh chóng đứng dậy rồi cất giọng nói tò mò: “Ngọn gió nào đã đưa ngài tới chỗ bổn cung vậy?”
“Ta tới đây còn phải xin phép cô sao?”
“...”
Khuôn mặt hắn không một chút cảm xúc, nói xong liền thong thả bước vào Họa Nguyệt cung.
“Sao huynh đệ nhà này lại vô liêm sỉ thế nhỉ?”
Mí mắt Châu Mộc Vân giật giật, cảm thấy có hơi khó chịu nhưng nhớ tới câu nói khi nãy của Tống Tử Lam lại lật đật theo vào cùng với Dục Khang. Nàng nhanh chóng sai cung nữ dâng trà lên cho hắn rồi ngồi xuống ngay đối diện, khuôn mặt háo hức hệt như một đứa trẻ: “Mà khi nãy ngươi nói vậy là có ý gì? Bộ Lam thừa tướng có bí mật gì sao?”
Tống Tử Lam không trả lời ngay mà cầm chén trà lên uống một ngụm, hỏi ngược lại nàng: “Lão ta chính là một trong những người có mặt lúc đó đúng không?”
Châu Mộc Vân sững người, đứng hình mất một lúc lâu nhưng tới khi phản ứng lại liền gật đầu lia lịa: “Đúng rồi, sao ngươi biết hay quá vậy?”
Tống Tử Lam thở dài, lấy từ trong tay áo một chiếc cúc làm bằng cẩm thạch rồi đặt nó lên bàn: “Ta nhặt được nó ở phủ Sơn Hạc tối hôm qua, cho người đi điều tra thì biết chiếc cúc này được chế tác từ một thợ may ở Lam Sơn phủ, mà lúc cô mất tích lão già đó không có ở chỗ diễn ra yến tiệc nên ngoài hắn ta ra chắc không còn ai đâu nhỉ?”
“…”
Châu Mộc Vân há hốc mồm, ngay lập tức giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen thưởng. Nhưng nghĩ tới những công lao của lão già đó nàng lại cụp mắt, chán nản chống cằm: “Nhưng như vậy cũng chẳng giải quyết được chuyện gì cả…”
Tống Tử Lam ngồi đối diện dường như cũng đoán được ra tâm tư của nàng, nhanh chóng lên tiếng giải thích: “Lam Thái Tuấn không tốt như vẻ bề ngoài của ông ta đâu.”
“!!!”
Chỉ một câu nói cũng đã khiến Châu Mộc Vân vực lại tinh thần, nàng ngẩng phắt đầu dậy, khuôn mặt không khỏi lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Sao cơ?”
Chỉ thấy nam nhân đối diện thong thả thưởng thức chén trà trên bàn, tới khi cạn sạch mới bắt đầu nói tiếp: “Ba năm trước lão già đó vốn dĩ không hề đỡ cho bổn vương nhát kiếm nào hết mà là do quá sợ hãi nên ông ta đã bỏ chạy, khổ nỗi trên đường quay về căn cứ đã bị một tên nhắm vào ta đâm đến trọng thương do nhìn nhầm người.”
“…”
Châu Mộc Vân ngẩn người, còn chưa kịp tiêu hóa hết thì Tống Tử Lam đã kể thêm vài chuyện nữa liên quan đến Lam Thái Tuấn. Chỉ có hắn và hai đệ đệ mới biết rõ hết bộ mặt thật của ông ta, thuở sinh thời mang tiếng là cận thần của phụ hoàng nhưng những tai nạn mà ông gặp phải khi còn sống đến mười phần thì chín phần do lão ta gây ra.
Ngay cả khi người bị thái y hạ độc mà chết thì hơn nửa phần cũng có liên quan đến vị thừa tướng đó, nhưng do không có bằng chứng nên không thể kết tội lão được.
“Cứ nói với hoàng đệ đi, đệ ấy chắc chắn sẽ làm chủ cho cô.”
Nghe đối phương nói vậy Châu Mộc Vân cuối cùng cũng nở một nụ cười tươi rói, nàng chống cằm, bắt đầu nghĩ đến cách mở lời với Tống Minh Viễn, nhưng không biết y có bị khó xử không hay không. Thôi thì nếu không thể đường đường chính chính trừng phạt lão già đấy thì cứ âm thầm mà làm vậy, dù sao nàng cũng không thiếu cách.
Châu Mộc Vân che miệng cười tủm tỉm, còn đang bắt đầu suy nghĩ ra cách tra tấn mới thì ngay lúc này ngay trước mặt lại xuất hiện một lọ thuốc nhỏ.
“À đúng rồi, hoàng đệ bảo ta tới đưa cho cô thứ này, dặn là sau khi ăn xong nhất định phải uống.”
Nàng sững người, cầm nó lên rồi gật đầu một cái tỏ ý mình đã hiểu, mà Tống Tử Lam đang còn chuyện phải xử lý nên cũng không ở lâu nữa, dặn dò vài thứ rồi chậm rãi quay về.
Chờ khi hắn rời đi hẳn Châu Mộc Vân cũng đứng dậy, định ra ngoài tìm Ý Yên thì bên ngoài bỗng vang lên giọng nói của một tên thái giám: “Bệ hạ giá đáo!”
Nàng giật mình, tới khi phản ứng lại liền chạy thẳng ra ngoài. Tống Minh Viễn mặc một thân long bào màu đen, đi thẳng vào Họa Nguyệt cung còn theo sau là Cao Lãng và một tên thái giám.
“Bệ hạ!”
Châu Mộc Vân cười hì hì, nói xong liền chạy tới rồi bổ nhào lên người y. Hai chân nàng quắp lấy hông y, còn hai tay thì choàng qua cổ, dáng vẻ hệt như một chú khỉ đang leo cây.
“Thần thiếp chờ người mãi đấy.”
Tống Minh Viễn sững người, tới khi phản ứng lại liền nhoẻn miệng cười, đưa tay lên đỡ lấy người nàng: “Nghe nói nàng lại vừa đi phá phách ở đâu về đúng không?”
“Làm gì có, người ta ở đây chờ bệ hạ từ sáng đến giờ mà.”
Cao Lãng và vị thái giám đằng sau đồng loạt quay người lại: “…”
Đau mắt quá đi mất.