Ánh trăng xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ chiếu vào, vẩy màu sắc lên chiếc giường.
Triệu Noãn Noãn nghiêng than mình, ánh mắt nhu hòa dừng lại trên mặt nha đầu ở bên cạnh đã ngả đầu nằm ngủ, nàng nhắm hai mắt, gương mặt thịt thịt phảng phất khoác lên một vầng sáng, lông mi chớp, ở dưới hốc mắt có hai mảnh bóng đen, hai mảnh môi khẽ chu, ngay cả ngủ cũng khả ái ngu ngơ như vậy.
Gian phòng tĩnh lặng, bỗng nhiên vang lên tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Tô Xán Xán, lúc ngươi nói láo vẫn nháy mắt, vừa nhìn là biết.
Tô Xán Xán, ngày đó ta ôm ngươi, một ít mùi rượu ai cũng ngửi thấy được phát ra.
Tô Xán Xán, ngươi không nên nói dối.
Tô Xán Xán, ta thật giống như có chút thích ngươi …
Extra::【 Ngày lễ tình nhân đặc biệt 】
Thời gian cũng đã một năm từ khi Xán Xán cùng Triệu Noãn Noãn kết hôn.
Buổi tối trước hôm lễ tình nhân một ngày.
Xán Xán theo như lệ cũ mở máy vi tính ra, mới vừa lên QQ, hình cái đầu của Nhan Như Ngọc nhanh chóng hiện lên.
Nhan Như Ngọc: Xán Xán, ngày mai có hoạt động gì không?
Xán Xán: ngày mai? Ăn cơm ngủ chơi đậu đậu. (???)
Nhan Như Ngọc: =_= [] [] [] Tô Xán Xán, cuộc sống của ngươi không thể trôi qua có ý nghĩa một chút sao?
Xán Xán: vậy thì, ăn thức ăn ngon, mơ giấc mơ đẹp, đánh thật nhiều đậu đậu.
Lặng yên…
Nhan Như Ngọc: Xán Xán, ngày mai đi xem mặt thì sao!
Xán Xán: ta không đi!
Nhan Như Ngọc: tại sao?
Xán Xán: chẳng muốn đi. (lười tới liền cành cũng không chịu thêu dệt -_- [] [] [] )
Nhan Như Ngọc: có rất nhiều soái ca nga! Nghe nói trong đó có toàn thạch vương lão ngũ, chẳng những có tướng mạo Kim Thành Vũ và Mộc Thôn Thác hoàn mỹ kết hợp, hơn nữa nhà còn mở ra mười mấy công ty, quan trọng nhất là hắn còn vô cùng có trách nhiệm nga! Quả thực là nam nhân đích thật trong đám nam nhân!
Xán Xán: (⊙o⊙ )…
Nhan Như Ngọc: động tâm sao? Đi đi!
Xán Xán: có thật sao?
Nhan Như Ngọc: có! Tiệc đứng nga! Muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu!
Xán Xán: muốn ta trả tiền sao?
Nhan Như Ngọc: không cần! Soái ca mời khách!
Xán Xán: tốt! Ta đi!
Kết quả là sáng ngày thứ hai, Xán Xán lần đầu tiên trước 12 giờ đã ra khỏi giường, buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần jean, chân mang giày Adidas đã nhiều năm bước ra cửa.
Mục đích cùng Nhan Như Ngọc gặp mặt, hai người vừa thấy đối phương, cũng sốc.
Chỉ thấy Nhan Như Ngọc mặc một một cái váy liền áo đỏ thẫm, phía ngoài chụp vào một áo khoác mỏng Lace màu đen, chân đi giày cao gót tám ly, trên đầu còn cặp một cái cài tóc màu xanh biếc, rất giống một đoạn tiêu giữa mùa. (cái này hổng hiểu lắm.)
Xán Xán nuốt nước miếng, chỉ tay vào Nhan Như Ngọc run run, “Ngươi, ngươi, ngươi cũng không cần phải khoa trương tới như vậy?”
Nhan Như Ngọc khinh thường nhìn thoáng qua Xán Xán, “Ngươi biết cái gì? Tỷ tỷ hôm nay là đi bắt kim quy tế !”
“… Cũng không cần ăn mặc hồng như vậy?”
“Hồng thì sao? Màu đỏ đại biểu số đào hoa!” Nói xong, giảm thấp thanh âm xuống, ghé vào tai Xán Xán len lén nói, “Ta còn mặc một cái quần lót hồng nữa, bảo đảm tất cả cùng vây quanh ta…”
Xán Xán đại hoảng, ánh mắt quét đến bắp chân Nhan Như Ngọc lộ ra bên ngoài, “Ngươi mặc như vậy không thấy lạnh sao?”
Quả nhiên, gặp phải ánh mắt xem thường của Nhan Như Ngọc, “Ngươi biết váy liền áo này tốn bao nhiêu tiền sao? Ta mặc lên người những là tiền a! Làm sao có thể lạnh?” Sau đó thấm thía nói, “Xán Xán, ngươi chừng nào mới có thể học được chút đây? Muốn câu được kim quy tế phải đầu tư tiền vốn a! Tiền vốn a!”
Tiền vốn? Xán Xán cúi đầu nhìn trang phục của mình một chút.
Tóc thắt kiểu đuôi ngựa là vì ăn cái gì cũng không bị dính đến, quần jean giày thể thao là vì đến lúc đó cầm đồ ăn dễ dàng hơn, về phần cái này áo khoác, được rồi, nàng thật ra thì tính toán nếu bẩn thì có thể giặt được… (bội phục a, tính toán kỹ dữ)