Mặc dù, Triệu Noãn Noãn cảm giác mình đã đem lời nói trắng ra, song hắn đã đánh giá quá cao năng lực hiểu chuyện của Xán Xán, suy nghĩ của nàng đã tự động hướng cái “Bóng đèn” kia không đường trở về.
Thì ra nguyên nhân bọn họ chia tay dĩ nhiên là… Nàng!
Thì ra mình vẫn sắm vai nhân vật bóng đèn.
Thì ra là Cao Vũ có thể không cần đi.
Thì ra là người nên đi vốn dĩ là nàng…
Vốn tâm trạng đã tồi tệ nay lại càng hỏng bét, cảm giác có tội lớn đè nặng trong lòng Xán Xán, rũ cụp đầu, con ngươi nhanh chóng lờ mờ đi xuống.
Dạng như vậy nhìn trong mắt Triệu Noãn Noãn, hắn thu hồi ánh mắt, trong lòng xẹt qua một tia đau mơ hồ.
Nét mặt của nàng đã rất rõ ràng không phải sao? Bọn họ biết nhau nhiều năm như vậy, mình vẫn đối xử với nàng như muội muội, nay lại đột nhiên cùng nàng nói ra nói như vậy, tin tưởng bất kỳ một cô bé bình thường nào cũng sẽ bị dọa sợ đến chết, huống chi tâm tư Xán Xán rất đơn thuần?
Tâm nhanh chóng chìm xuống, cả người phảng phất tứ cố vô thân như ở trong nước, đưa tay bắt không được bất kỳ vật gì, nói không ra lời, cảm giác trống không đến đáng sợ.
Xán Xán ngẩng đầu, cắn chặt môi, hốc mắt hồng hồng, mở miệng, thanh âm yếu ớt.
“Thật xin lỗi… Ta…”
“Đừng nói vậy!” Hắn không muốn nghe cự tuyệt, quả quyết mở miệng cắt đứt lời nàng.
Quả thật thanh âm muốn nói xin lỗi của Xán Xán đầy do dự, nàng xem thấy vẻ mặt cứng ngắc của Triệu Noãn Noãn, trong lòng có tội nghiệt lại càng cảm phát sâu nặng.
Thì ra là hắn tức giận như vậy a!
Hốc mắt Xán Xán đỏ hơn, đầu cúi thấp, hai tay nắm chặt, các đốt ngón tay nặn tới có hơi trắng bệch.
“Xán Xán, ngươi có muốn ăn thêm… chút cơm nữa không?” Triệu Noãn Noãn tiểu tâm dực dực nói, chỉ muốn phá vỡ không khí lúng túng này, lại không nghĩ trong lòng Xán Xán đang nghĩ căn bản không phải là chuyện kia.
“Không cần.” Nàng nhanh chóng đứng lên, sắc mặt tái nhợt, “Ta… Ăn no…” Vừa nói liền hướng cửa phòng trở về.
Lần đầu tiên tỏ tình, dĩ nhiên cũng bị năng lực hiểu chuyện cường đại của Xán Xán làm cho nát bét, lưu lại một Triệu Noãn Noãn, nhìn bàn đầy món ăn, thở dài thật sâu một hơi.