“Nhưng hôm nay cậu ta tăng ca a.”
“Tăng ca?” Không tin được, Triệu Noãn Noãn mà cũng tăng ca ư? “Vậy anh chịu khó ăn mì tôm nha, phòng tôi hình như còn một thùng, anh cứ tự nhiên.”
Giờ thì đến phiên Cao Vũ khinh thường “Anh không ăn mấy cái đồ bỏ đi đó đâu.”
Xán Xán lại nổi điên “Đại thiếu gia, chẳng lẽ ngài muốn nô tỳ mua cơm tối cho ngài sao ?”
Cao Vũ búng tay một phát “Đề nghị này không tệ!”
-_- [] [] []
“Thật xin lỗi, nô tỳ tối nay không làm việc, ngài tự giải quyết đi, xin lỗi vì làm ngài thất vọng!” Xán Xán xoay người, quay đầu bước đi, mới đi được vài bước cô bỗng nhiên đứng lại, chậm rãi quay đầu lại, híp mắt đánh giá Cao Vũ.
Gì đây?
Trai đó! (AA: sai, ½ thôi…haha)
Đẹp trai không?
Siêu đẹp trai a! (AA: *gào* quá đẹp đi chứ)
Để anh ta ở nhà một mình có phải là quá lãng phí hay không? (AA: chời ạ…quá phí quá phí)
Lãng phí! Rất lãng phí! Vô cùng lãng phí! Khá là lãng phí nha!
Chủ tịch Mao có nói “Lãng phí là việc làm đáng xấu hổ!”
“Em cười gì thế?” Xao Vũ cảnh giác nhìn Xán Xán.
“Anh không có cơm ăn đúng không?”
Sặc.. “Sao thế?” Sao tự nhiên có lương tâm thế?
“Chi bằng…Anh cùng tôi đi uống rượu mừng ha!” Xán Xán cười nham hiểm.
Cao Vũ nghiêng đầu “Anh không đi!”
“Tại sao chứ?” Xán Xán nghĩ không thông “Đi ăn uống chùa mà, sao lại không đi?”
“Em nghĩ anh giống em chắc?”
“Anh…” Xán Xán giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không phải đang nhờ cậy người ta sao? Cô hạ thấp phong thái “Cao đại ca, đi đi mà! Anh nhìn xem, tôi quét dọng phòng anh lâu như vậy, giặt nhiều đồ như vậy, anh đi đi mà!”
“Em có âm mưu!” Cao Vũ nói dứt khoát.
“Hắc hắc…” Xán Xán chột dạ cười.
“Nói đi, là bạn trai cũ kết hôn đúng không? Muốn anh làm bạn trai giả à?” Một phát trúng tim đen a!
“Sao anh biết?”
“Em cho rằng ai cũng giống như em, đều không có não chắc?”
Xán Xán xấu hổ lẫn giận dữ, khẽ cắn răng “Nếu anh biết thì cũng nên giúp em một chút đi chứ! Chí ít em cũng đã giặt hộ anh nhiều đồ thế còn gì…”
“Đó là do em thua anh nên phải làm thôi”
“Anh… Cao Vũ! Anh thấy chết mà không cứu! Tôi ghét anh!” Xán Xán dậm chân “Anh không giúp thì thôi, tôi đi!” Vừa nói vừa đi ra cửa.
“Chờ một chút!”
“Làm gì?” Xán Xán tức giận quay đầu lại.
“Giúp em thì cũng được, nhưng có điều kiện nha.” Xem đi, đúng là đồ tư bản mà!!!!
“Điều kiện gì?”
“Chưa nghĩ ra.”
Xán Xán chấp nhận bằng mọi giá “Đồng ý!”
Cao Vũ khẽ mỉm cười, đứng lên, sửa sang lại áo sơ mi, cầm áo khoác “Đi thôi!”
Xán Xán nghi hoặc nhìn “Đi bây giờ sao?”
“Vớ vẩn.” Cao Vũ tiếp tục đi, không quên để lại một câu “Nhớ đấy, em nợ anh.”
Xán Xán sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, vội vàng đi theo.
Xem ra có trò hay để xem rồi đây!