6h sáng, Xán Xán mới vừa nằm ngủ không bao lâu, đang chảy nước miếng vì món vịt Bắc kinh trong mộng.
Bỗng nhiên, không biết từ đâu truyền tới một tiếng động, từ xa đến gần, lôi kéo Xán Xán ra khỏi món vịt quay.
“Đừng mà! Ta còn chưa ăn mà!” Cô cố gắng giãy dụa.
“Đông đông đông…” Cùng với tiếng gõ cửa, vịt quay bỗng ngẩng đầu lên, ngước ánh mắt ủy khuất “Xán Xán, xem như em với chị kiếp này không có duyên a.” (AA: *chảy nước miếng*)
Xán Xán liều mạng lắc đầu, đưa tay toan túm lấy cổ con vịt quay, chỉ thấy chú ta bỗng nhiên mở cánh rồi nhìn Xán Xán với ánh mắt thâm tình, sau đó từ từ bay đi khỏi tầm mắt cô.
“Đừng đi mà!!!!!” Xán Xán tuyệt vọng kêu khóc, vội vàng vươn tay ra—- (AA: ui con vịt…*đưa tay túm*)
Ui! Bắt được thật nè!
Sờ sờ, sao lông của con vịt nướng này không được nhổ sạch sẽ a? Còn một cọng một cọng….
“Không đúng? Đây là cái gì vậy…” Xán Xán lầm bầm lầu bầu.
“Đây là tóc của anh.”
Xán Xán giật mình một phát, chợt mở mắt ra, “A————–quỷ a———–” (AA: A—- con vịt thiệt là soái a—–)
“Em họ, anh không phải là quỷ, cũng không thể ăn được a.” Cao Vũ liếc nhìn Tô Xán Xán.
Xán Xán mới nhìn rõ người ngồi bên giường cô đang bị cô túm lấy đầu – Cao Vũ “Anh, anh, anh…. Sao anh lại ở đây?”
Cao Vũ không trả lời cô mà chỉ nhíu nhíu mày “Buông tay ra trước đi!!”
Xán Xán lúc này mới ý thức được mình còn nắm tóc người ta, “Vâng….Thật xin lỗi a…” Chờ một chút! Sao cô lại phải nói xin lỗi? Vịt nướng của cô là bị người ta cướp đi, không phải cô bị tổn thất lớn hay sao? Lập tức hùng hổ “Anh sao mới sáng sớm đã tới đây làm ầm ĩ a? Còn nữa, cửa phòng tôi không phải đã khóa rồi sao? Sao anh có thể vào đây? Anh rốt cuộc đang tính toán cái gì ?”
Cao Vũ sửa sang lại mái tóc rối bù của mình “Em hỏi anh nhiều thứ thế này, thiệt là khó trả lời nha!.”
Còn muốn che dấu ư, Xán Xán cũng không nhượng bộ, “Vậy trả lời từng câu một.”
“Được rồi.” Cao Vũ nhún nhún vai “Tại sao anh lại vào đây? Là bởi vì anh gõ cửa mà em không có trả lời.”
“Thế nhưng anh cũng không thể cứ như vậy mà đi vào?”
“Nhưng anh nghe em ở bên trong la to nên mới vào xem sao mà?!”
La to? Cô hình như mới vừa rồi đã gào thét bảo vịt quay đừng đi….
“Anh nói có sai không? Anh chính là quan tâm em thôi.”
“Anh!” Cô giận đến cứng họng, bỗng nhiên đầu óc linh hoạt hơn “Coi như anh vì muốn tốt cho tôi, nhưng anh vào đây bằng cách nào? Hôm qua tôi đã khóa cửa rồi mà!”
“Đẩy cửa vô.” Cao Vũ đưa tay làm tư thế đẩy cửa.
Xán Xán u mê, ngày hôm qua nhất định là ngủ muộn quá, ngay cả cửa phòng cũng quên khóa.
“Chân tướng đã rõ ràng nha, hảo tâm lại bị cho là lòng lang dạ thú…” Cao Vũ vẻ mặt vô tội.
Có gì đó không đúng! Vẫn cảm thấy lạ chỗ nào đó! Nhưng mà vắt hết óc ra Xán Xán cũng không nghĩ được rốt cục là chỗ nào có vấn đề.
“Hỏi xong chưa? Hỏi xong đến phiên anh hỏi em.” Cao Vũ thần sắc biến đổi, bỗng nhiên tiến lại gần.
Xán Xán nghi ngờ nhìn Cao Vũ, “Anh…Anh muốn hỏi gì ?”
“Anh hỏi em…” Cao Vũ ép tiếng đến mức cực thấp, cơ thể càng lúc càng tiến gần, hơi thở cơ hồ phả vào mặt cô.
Xán Xán bỗng nhiên khẩn trương, liều mạng lui về sau, “Anh…anh muốn hỏi thì hỏi đi, mắc gì lại gần như vậy…”
“Xán Xán….” Âm thanh cực khêu gợi.
Hỏi: Giả thiết có một soái ca siêu cấp bỗng nhiên tới gần bạn, mắt chăm chú ngắm nhìn bạn, sau đó dùng cái âm thanh khêu gợi kia kêu tên bạn thì bạn sẽ làm gì?
Không sai! Xán Xán dĩ nhiên phải đỏ mặt, tim rung. (AA: *mơ mơ màng màng suy nghĩ chuyện 3 trắm*)
Giờ phút này, khoảng cách giữa hai người chỉ còn kém vài thước, Xán Xán cơ hồ muốn ngừng thở.
Bỗng nhiên, Cao Vũ ngoắc ngoắc khóe miệng, “Em biết dầu gội đầu để đâu không?”
Xán Xán đang mơ mơ màng màng, “Trong tủ ở nhà vệ sinh”
“Hộc tủ thứ mấy?”
“Thứ hai”
“Cảm ơn em họ.” Khuôn mặt lớn trước mắt cô rời đi.
Cảm giác bị áp bức đột nhiên biến mất khiến cho Xán Xán tạm thời thanh tỉnh được một chút, lúc này Cao Vũ đã ra khỏi phòng cô.
“Đợi đã! Anh còn chưa nói rốt cuộc anh tới đây để làm gì a?”
“Đã hỏi rồi.” Cao Vũ quay đầy, ném cho nàng một khuôn mặt tươi cười.
Xán Xán lúc này phát điên.
Thì ra là tên kia sáng sớm đánh thức cô chỉ để hỏi dầu gội đầu để đâu -_-!!!!
———–
Buổi trưa, phòng bếp, Triệu Noãn Noãn đang bắt tay vào giải quyết vấn đề no ấm của ba người.
“ Xán Xán!” Anh gọi Xán Xán đang ở trong phòng.
Không có phản ứng.
“Xán Xán!”
Rốt cục một bóng người như du đãng đi ra ngoài.
“Chuyện— gì — a— ” Cô buồn bã ỉu xìu.
Triệu Noãn Noãn bị đôi mắt sưng vù của cô hù dọa, “Em bị sao vậy?”
“Em không —-ngủ— đủ giấc—-“ Xán Xán vừa nói vừa ngáp.
Không sai! Vì sáng nay bị Cao Vũ quấy rầy, hại cô thiếu ngủ nghiêm trọng, buổi sáng nghiêm chỉnh cũng rơi vào trạng thái tự do.
“Ai bảo em không đi ngủ sớm một chút, đáng đời!” Triệu Noãn Noãn khinh thường liếc cô một phát, “Đi! Đem hành đến đây”
“Hả—-“ Xán Xán đáp một tiếng, chạm rãi chuyển hướng sang tủ lạnh, sau đó chậm rãi quay lại.
“Anh nói là củ hành, không phải cà rốt!” Triệu Noãn Noãn mặt đen hơn cái đáy nồi.
“ Có —- khác—– nhau —-đâu——”
Bỗng nhiên không còn thấy củ cà rốt trong tay nữa, Xán Xán còn không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, bên tai truyền đến tiếng nói khản đặc “Không khác nhau sao, một dài một tròn đó… Em nói xem có đúng không hả? Em họ.”
Vừa nghe cái từ này, Xán Xán đang buồn ngủ liền tỉnh dậy, giống như uống phải thuốc lắc, người không còn uốn éo, lưng cũng thẳng ra, chân không còn nhè nhẹ bồng bềnh nữa mà tự động chuyển sang tư thế chiến đấu.
“Em họ thấy anh thì rất vui sao?” Cao Vũ cầm củ cà rốt lấy từ tay cô tung tung lên, nụ cười như cũ.
Vui cái đầu anh! Xán Xán hung hăng trừng mắt liếc tên kia một cái, không phải do anh hại sao?
“Tôi đi lấy củ hành!” Cô quyết định sử dụng chính sách không đếm xỉa đến ai kia.
“Đừng có cầm nhầm nghen, cà rốt tròn là giống em đấy.”
Xán Xán lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té xuống đất.
Cao Vũ! Tôi hận anh!!!!