“Hôm nay, đã làm phiền ngươi.” Thanh âm Triệu Noãn Noãn rất nhẹ, sợ ầm ĩ đến Xán Xán.
“Nga.” Cao Vũ cúi đầu đáp một tiếng, trong mắt dường như suy nghĩ cái gì.
Thấy Cao Vũ không có ý trả lời, Triệu Noãn Noãn cũng không nói thêm gì nữa.
Đêm khuya phòng truyền dịch im ắng.
Bỗng nhiên, Triệu Noãn Noãn tựa hồ nghĩ tới điều gì, vừa ngẩng đầu, “Làm sao ngươi biết hôm nay nàng ăn thứ gì?”
Cao Vũ sửng sốt, thần sắc có chút mất tự nhiên, “Nàng nói với ta.”
“Nha.”
Một lát sau, thanh âm Triệu Noãn Noãn thấp xuống, tựa hồ là lầm bầm lầu bầu, “Chờ đã, phải nói cho nàng rõ, không thể để cho nàng ăn nhiều như vậy nữa …”
Người bên cạnh đôi môi giật giật, muốn nói gì, nhưng thủy chung không có nói ra.
Xán Xán tỉnh ngủ vẫn còn mơ màng nhìn quanh, trời đã sáng rồi, khi tỉnh lại thấy Triệu Noãn Noãn đang chào hỏi tiểu hộ sĩ.
“Không nên a! ! !” Nhớ tới chuyện lúc tối nàng giữ chặt tay, nói chuyện có chút tức giận, thanh âm cũng vang rất nhiều.
“Ngươi tuổi lớn như vậy, thậm chí ngay cả tiêm cũng sợ.” Thình lình thoát ra một câu khàn khàn, Xán Xán lúc này mới chú ý tới người ngồi ở bên cạnh nàng thấy Cao Vũ.
“Ta nào có sợ?” Nàng cứng rắn cãi lại.
“Còn không biết xấu hổ nói vậy, cũng không biết là người nào, thời điểm tiêm đều nhanh từ trên cái băng rơi xuống.”
Bị điểm đến chỗ đau, Xán Xán dứt khoát chơi trò gan lỳ, “Ta sợ tiêm thì làm sao? Cũng không muốn nghĩ là ai hại ta ăn hư bụng.”
Thần sắc Cao Vũ trầm xuống, bỗng nhiên không nói.
Xán Xán thấy vậy tức giận nói, “Ta đều nói ăn không hết nhiều như vậy , ngươi vẫn còn muốn ta ăn, dĩ nhiên ăn tới hư luôn! Cũng là ngươi hại ——” bỗng nhiên, nàng ngừng nói, sắc mặt trắng bệch.
Không sai, bởi vì cách đó không xa Triệu Noãn Noãn đang đứng ở đó, đi theo phía sau tiểu hộ sĩ.
Xán Xán lần nữa khẩn trương.
“Ta không muốn nhổ ra, ta không muốn nhổ ra …”
Bộ dạng Xán Xán như vậy làm cho tiểu hộ sĩ cũng thấy khốn đốn, còn chưa có gặp phải người bệnh như vậy trước đây, lúc đâm vào nói không muốn đâm, lúc rút ra cũng nói không muốn nhổ ra, đây không phải là cố tình làm khó nàng sao? Cố giả bộ khuôn mặt tươi cười, “Tiểu thư, cô đã tiếp thuốc xong, nhất định phải nhổ ra .”
“Ta không muốn! Ta không muốn!” Xán Xán liều mạng lắc đầu, kim tiêm này đâm vào đã lâu như vậy, rút ra hẳn là đau a!
“Xán Xán!” Triệu Noãn Noãn có chút bất đắc dĩ, hạ thấp thanh âm khuyên nhủ, “Ngoan, rút ra rất nhanh, sẽ không đau.”
“Không nên! Không nên! Chính là không nên!”
“Ngươi cũng không thể đeo nó đi về?”
“Không nên… A —— “
Phòng truyền dịch lần nữa vang lên một tiếng hét thảm, Cao Vũ đã nhanh chóng đem kim tiêm rút ra, đưa cho y tá. Ở mọi người đều có ánh mắt ngạc nhiên, Cao Vũ xoay người liếc nhìn hai người.
“Đi thôi.” Sau đó đi phía trước vài bước, bỗng nhiên lại dừng lại, xoay người hướng Xán Xán đi tới.
“Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?” Xán Xán che mu bàn tay, cảnh giác nhìn hắn.
Cao Vũ đi tới trước mặt nàng dừng lại, bỗng nhiên bắt đầu cỡi áo.
Xán Xán mở to mắt, kinh ngạc nhìn hắn giải khai vô số viên nút áo, lúc này hắn muốn làm gì a? Khó có thể mới vừa rồi bị nàng nói mấy câu, muốn chịu đòn nhận tội? Không cần phải khoa trương như vậy chứ! Bất quá soái ca cỡi áo bộ dạng nhìn còn rất tốt… ( Xán Xán, ngươi quả nhiên là bổn sắc nữ =_= [] [] [] )