Mục lục
Hai Ta Kết Hôn Sao - Ức Cẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Leng keng…Leng keng..”

Triệu Noãn Noãn từ trong phòng bếp mở cửa đi ra. “ Xán xán, sao lại là em?”

“Thì sao? Không thể là em à?” Tô Xán Xán lắc lắc mái tóc luôn tự cho là rất mềm mại của mình, len xuống dưới tay Triệu Noãn Noãn chui vào, “Thơm quá a! Anh đang nấu gì vậy?”


Triệu Noãn Noãn bất đắc dĩ nhìn bộ dạng không chút kiêng kị của nàng lúc này, bỗng nhiên anh liếc thấy Tô Xán Xán cầm trên tay một hòm hành lí cực to, “Xán Xán, em bỏ nhà ra đi hả?” (AA: theo anh đó, còn hỏi:”> )

Đang tìm nơi phát ra mùi thơm, Tô Xán Xán cúi đầu nhìn hòm hành lý của mình, “Có mà đến địa ngục mời rời khỏi nhà, em muốn ở đây”

“Gì cơ?” Anh bắt được Tô Xán Xán đang đi về phía phòng bếp, “ Em đang nói cái gì? Tại sao lại muốn đến nhà anh ở?”

“Nhờ cậy một chút, anh làm gì kích động dữ vậy?” Em là bà xã của anh mà…ôi chao! Đến ở nhà anh, có gì là kì quái đâu a…” Dứt lời, cô liếc thấy miếng bít tết của Triệu Noãn Noãn , hai mắt liền phát ra ánh sáng màu xanh tựa như mắt chồn.

“Không được!” Triệu Noãn Noãn cướp lấy phần cơm trưa của mình, “Đừng hòng mó tay đến nó! Chỉ có một phần thôi!”

“Hẹp hòi…” Tô Xán Xán bĩu môi, hai mắt còn lưu luyến nhìn tảng thịt thượng hạng mê người kia, “Miếng thịt lớn như vậy, anh ăn không hết đâu, người ta vội vã đến đấy, đến điểm tâm cũng không có ăn a…ôi chao…”

“Bớt lải nhải đi!” Triệu Noãn Noãn trợn mắt nhìn nàng một cái, “Nói mau, sao em lại đến đây?”

“Không phải đã nói rồi à?” Tô Xán Xán không nhịn được nhìn anh một cái, “ Em là bà xã của anh…ôi chao, em không ở chỗ của anh thì còn biết ở đâu?”

“Em….” Triệu Noãn Noãn nhất thời bị cô hỏi không bít nói gì, xèo xèo ô ô nói, “Em, em có thể ở nhà em mà, tại sao nhất định phải theo anh?”

“Uy!” Tô Xán Xán không chút lưu tình mang móng vuốt vỗ vỗ vào vai Triệu Noãn Noãn, “ Em thực vất vả lắm mới thuyết phục được bố mẹ không tổ chức hôn lễ, họ đã rất nghi ngờ rồi, nếu như chúng ta ngay cả ở cũng không ở cùng chỗ, anh cảm thấy bố mẹ em và bố mẹ anh liệu có tin tưởng chuyện hai ta kết hôn hay không a?”

“Này…” Triệu Noãn Noãn đang hết sức do dự thì miếng bít tết trong tay đã bị túm lấy, không đợi anh lấy lại tinh thần, Tô Xán Xán đã xiên miếng thịt bò một cách rất không thục nữ, sau đó hung hăng cái một cái, vừa nhai vừa nói, “ Ngon lắm…”

“Tô Xán Xán! Chia anh một ít với chứ!” Triệu Noãn Noãn nhìn thấy cơm trưa mình tận tâm tận lực làm ra trong nháy mắt bị Tô Xán Xán “một phát táp tới” mất hơn phân nửa, rốt cục không thể nhịn được nữa mà bộc phát.

“Ô…Không ăn, không ăn nữa, anh hung hăng cái gì…”

“Em! Em!” Phải biết rằng người tốt cũng có lúc tức giận, đặc biệt là khi đối xử với loại nữ nhân mặt dày như Tô Xán Xán, “Em ra ngoài cho anh!” Triệu Noãn Noãn gầm nhẹ, thuận thế kéo hòm hành lý của Tô Xán Xán chuẩn bị ném ra ngoài.


“Wow!” Tô Xán Xán ồn ào, “ Triệu Noãn Noãn anh thực không có lương tâm a! Em gả cho anh, anh ngay cả ở cũng không cho ở, còn đuổi em đi! Em đã tạo nghiệt gì đây a! Làm sao mà em lại có thể tin tưởng loại người như anh a!” Tô Xán Xán càng la càng lớn, trên lầu có mấy người vừa xuống tới, tò mò đứng trước cửa nhìn, Tô Xán Xán nói to hơn, “Triệu Noãn Noãn, anh thực nhẫn tâm a! Em bây giờ đã mang cốt nhục của anh, anh nói xem, một người phụ nữ mang thai như em phải ngủ ở đâu đây a….”


“Được lắm, được lắm!” Thấy hình tượng bị hủy, Triệu Noãn Noãn ngay lập tức kéo cái hòm hành lý vào trong, “Bang” đóng sầm cửa lại.


“Tô Xán Xán, kiếp trước anh nhất định đã mắc nợ em..”


“Hì hì…” Tô Xán Xán thu hồi nước mắt, để lộ một nụ cười đầy gian ý, cầm hòm hành lý từ tay Triệu Noãn Noãn đi vào phòng, “Căn phòng này không tệ…Tốt! Em sẽ ở trong phòng này!” Dứt lời, vỗ vỗ vai Triệu Noãn Noãn ra điều rất nghĩa khí, “Yên tâm đi Tiểu nương tử, đại gia em sẽ không ăn thịt anh! Sau này buổi tối dù nghe được tiếng động gì, em sẽ vờ như không nghe gì hết, em bảo đảm sẽ không quấy rầy anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK