Mục lục
Hai Ta Kết Hôn Sao - Ức Cẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được đưa tới phòng cấp cứu, Bác sĩ nghiêm mặt liếc mắt cá chân Xán Xán, thậm chí phim cũng không chụp, liền làm chẩn đoán bệnh.

—— bị trật!

Sau đó, dùng một loại ánh mắt cực kỳ khinh bỉ nhìn giày ở trên tay Xán Xán, “Sao mang giày cao gót lại còn loại gót mỏng như vậy a!”

Xán Xán đại hoảng, oan uổng a! Muốn trách đều do thương trường, tại sao đây là đôi giày gót thấp nhất nha? Tại sao phải vậy nha!

Bôi thuốc vào, làm trị liệu đơn giản, cuối cùng đau cũng dừng lại.


Liên tục hướng Bác sĩ hỏi thăm thương thế của Xán Xán, nhận được kết luận xác định không có gì đáng ngại về sau, tâm Triệu Noãn Noãn đang treo mới hơi để xuống.

Trong lòng hắn hối hận muốn chết, mới vừa rồi ôm Xán Xán tới, đã gặp bộ dạng nàng nhe răng trợn mắt, trong lòng đừng nhắc tới có nhiều khó chịu, nội tâm tràn đầy tất cả đều là tự trách, vạn nhất Xán Xán bị thương nặng, hắn sẽ hối hận cả đời.

Bên này, Xán Xán không chú ý đến vẻ mặt biến hóa của Triệu Noãn Noãn, ý vị nhìn chỗ sưng cao cao ở lưng bàn chân, vừa xem một chút liền nhìn giày cao gót đang cầm ở trên tay, dùng ánh mắt tiến hành so sánh, nàng xác định, chân này nhét không vừa giày nữa.

“Đều do cái âm nhạc kia nữa! Giày thể thao có gì là không tốt? Âm nhạc cũng không phải là dùng chân để nghe!” Xán Xán lớn tiếng lên án nghệ thuật cao nhã vô lương tâm, sau đó thở dài, “Xong, hôm nay chắc ngủ lại bệnh viện…”

Triệu Noãn Noãn không đáp lời của nàng, chẳng qua là yên lặng đi tới trước mặt nàng, chậm rãi chồm hỗm ngồi xuống.

Xán Xán thấy thế sợ hết hồn, “Sặx… Làm gì a?”

“Đi lên.” Trong lòng rõ ràng hối hận muốn chết, nhưng ra vẻ tĩnh táo.

“Cái gì đi lên?”

Thật là một con mắt trắng, Triệu Noãn Noãn thở dài, dùng thanh âm hết sức nhu hòa nói, “Ta muốn ngươi leo lên lưng ta, ta cõng ngươi đi ra ngoài.”

Xán Xán sửng sốt, bỗng nhiên nhăn nhăn nhó nhó, “Ta… Ta xem hay là tự mình đi tốt hơn…”

“Đi lên!” Triệu Noãn Noãn lập lại một lần, bày biện tư thế, vẫn không có ý nhúc nhích.

“Nhưng là…” Xán Xán gương mặt ửng đỏ.

Triệu Noãn Noãn biết là nàng xấu hổ, dùng giọng ôn hòa nói liên tục mang tính lừa gạt, “Chân của ngươi bây giờ sưng thành như vậy, khẳng định không tự đi ra được, ta cõng ngươi đi ra ngoài, đến tới xe là được, ngoan.”

Xán Xán liếc nhìn Triệu Noãn Noãn, do dự a do dự, rốt cục nói ra một câu kinh thiên địa quỷ thần khiếp sợ, “Ta quá nặng, ngươi vác không nổi.”

Triệu Noãn Noãn dưới chân không ổn, thiếu chút nữa ngã xuống.

Cảm tình, cái tiểu bạch si này (tên ngu ngốc a) không phải là e lệ, là sợ mình quá nặng làm hại người ta.

Không có biện pháp, chỉ có tiếp tục nhẫn nại, Triệu Noãn Noãn vừa khuyên nhủ, “Ngươi không nặng, thật! Nếu không mới vừa rồi ta là làm sao ôm ngươi tới đây được?”

“Thật?”

“Thật!” Triệu Noãn Noãn dùng hết lượng ánh mắt chân thành nhìn nàng.

Xán Xán cúi đầu suy nghĩ một chút, cũng đúng nga, mới vừa rồi Triệu Noãn Noãn chạy nhanh như vậy, một chút bộ dạng mệt mỏi cũng không có, xem ra mình quả nhiên còn chưa có nặng đến mức làm cho người ta không có cách nào chịu được. Cho nên tâm trấn an xuống, vui rạo rực hướng lưng Triệu Noãn Noãn bổ nhào về phía trước.

Ba ! Thiếu chút nữa đem Triệu Noãn Noãn đè sụp xuống.

Ai nói nha đầu này không nặng? Sau lần bị viêm dạ dày lại bắt đầu rượu chè ăn uống quá độ, năm cân giảm lần trước đã sớm đem bổ trở lại, hơn nữa còn thêm mấy cân.

Triệu Noãn Noãn hít sâu một hơi, tiểu tâm dực dực đứng lên, từng bước đem Xán Xán ra khỏi bệnh viện. Trong lòng còn buồn bực, nha đầu này mới vừa rồi ôm tới lúc đó rõ ràng không có nặng như vậy? Thoáng cái làm sao nặng lên nhiều như vậy?

Song Triệu Noãn Noãn không biết là, hắn mới vừa rồi trong lòng có khẩn trương, lúc đó chỉ để ý tới ôm người chẳng để ý có nặng hay không?

Ra khỏi cửa bệnh viện, BMW Triệu Noãn Noãn dừng ở cửa, hắn tiểu tâm dực dực mà đem Xán Xán để xuống, sau đó mở cửa đỡ nàng vào trong, quay mình qua bên kia vào buồng xe.

“Sau này, đừng mua giày cao gót mảnh như vậy nữa.” Thanh âm Triệu Noãn Noãn rất bình tĩnh, không phải là trách cứ.


“Nha…” Xán Xán tâm không cam lòng không muốn phát ra thanh âm, vừa thấp giọng lầu bầu nói, “Ai kêu nó giảm giá…”


Thanh âm Triệu Noãn Noãn trầm xuống, “Sau này, không cho mua đồ giảm giá!”


“Không có tiền!” Nàng nghèo a! Chờ xắp xếp việc làm ở nhà tiểu tác gia Vô Danh, có thể có bao nhiêu tiền thu vào? Nơi nào có thể mua được hàng tốt?


Triệu Noãn Noãn lặng yên, tiện đà chậm rãi nói, “Ta có, sau này mua giày, tìm ta chi trả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK