“Tiêu gia bây giờ đã không còn là của cậu nữa rồi. Cả cơ ngơi này, cả tài sản này và cái công ty kia, đều thuộc về Tư Bằng, con trai của tôi và cha cậu.”
Tiêu Tuấn đứng đó như một bức tượng, nhìn Miêu Ngọc Châu nói những lời này mà không thể tin được. Đến cả Lục Lâm cũng thấy chuyện này nực cười.
“Bà nói điên khùng gì vậy chứ? Làm sao mà Tiêu gia lại là của con trai bà được, còn thiếu gia chúng tôi thì sao?”
“Chuyện này thì phải hỏi mẹ của cậu ta rồi. Có lẽ bà ta ăn năn vì để con trai của chồng lưu lạc bên ngoài, nên mới làm giấy tờ trao lại toàn bộ cho nó.”
Miêu Ngọc Châu vừa nói, vừa đẩy số giấy tờ về phía của Tiêu Tuấn, để anh xem cho thật rõ. Anh bước đến, cầm lên xem thì nhìn thấy quả đúng như lời mà bà ta đã nói. Không thể nào như vậy được. Tại sao mẹ anh lại làm những chuyện này mà không thông qua ý kiến của anh? Tại sao bà biết tin chồng mình có con riêng, mà vẫn im lặng cho đến lúc chết đi. Tiêu Tuấn cầm số giấy tờ mà tay run lên từng hồi. Anh nhìn bà ta trừng mắt, rồi nhàu nát chúng.
Miêu Ngọc Châu cười khẩy một tiếng.
“Cậu làm vậy chẳng có ích gì đâu? Đây chỉ là bản sao mà thôi, bản gốc vẫn đang nằm trong tay tôi đây này!”
“Không thể nào. Rốt cuộc bà đã làm gì? Miêu Ngọc Châu! Bà đã làm gì mẹ tôi?”
Tiêu Tuấn bước đến, kéo tay bà ta một cách hung hăng muốn bà ta đứng dậy. Cùng lúc này, điện thoại của anh rung lên một hồi tin nhắn đến. Anh tạm thời buông tay ra, mở màn hình lên thì kinh ngạc, con ngươi co lại. Tin nhắn gửi đến với dạng hình ảnh được chụp lại tại một căn nhà có nội thất lạ. Người trong ảnh, không ai khác chính là Bạch Nhược Đình. Cô nằm trên giường trong tình trạng hôn mê, tay chân bị trói, áo quần xộc xệch.
Anh nhìn dòng tin nhắn gửi đến, thì liền biết ngay người làm chuyện này chính là Tư Bằng.
[Bất ngờ không anh trai?]
Tiêu Tuấn cắn răng, chân đá vào ghế rồi bất ngờ lấy thứ gì đó trong túi áo ra. Súng vừa rút ra dí vào đầu Miêu Ngọc Châu, người của bà ta ở sau lưng cũng cầm súng nhắm về phía này. Lục Lâm đương nhiên bảo vệ anh đến cùng, cũng lấy súng ra đấu với bọn họ.
“Đình Đình đang ở đâu?”
Bà ta lườm khẩu súng lạnh lẽo trên tay anh rồi nhìn anh, hờ hững nói.
“Tôi không biết.”
“Bà không biết?”
Anh nói rồi đưa điện thoại lên để bà ta xem.
“Vậy đây là cái gì? Bà không biết thì con trai của bà biết. Miêu Ngọc Châu! Dù nó có là em ruột của tôi, thì tôi cũng sẽ không nhẹ tay nếu như nó động vào cô ấy.”
“Vậy sao? Cậu vì một người phụ nữ mà sẵn sàng vứt bỏ tình thân à?”
“Cũng giống như bà vậy. Vì trả thù, mà sẵn sàng đem người con mình nuôi dưỡng hai mươi mấy năm trời ra làm quân cờ. Nếu như tôi là người xấu, thì bà tốt hơn tôi được bao nhiêu?”
Đứng trước những chuyện này, Tiêu Tuấn cũng không còn đường lui nữa. Dù có phải làm ra chuyện gì, anh cũng muốn Bạch Nhược Đình bình an trở về. Người của Miêu Ngọc Châu thấy bà ta nằm trong tay Tiêu Tuấn, sẽ không dám manh động. Vì vậy, anh có cơ hội đưa bà ta rời khỏi nhà.
Sau khi đánh ngất Bạch Nhược Đình, Tư Bằng đưa cô đến nhà riêng của anh ta. Căn nhà này được mẹ ruột chuyển nhượng lại vài ngày trước. Anh ta nhìn cô nằm trên giường, từ đầu đến chân nơi nào cũng toát lên vẻ kiêu sa khó cưỡng. Cô có vóc dáng đẹp, đôi chân thon thả, mái tóc bồng bềnh.
Tư Bằng ngồi xuống bên cạnh, hôn lên tóc của cô, tay chạm lên gương mặt xinh đẹp ấy. Anh ta muốn chiếm đoạt cô, nhưng trong lòng vẫn luôn giữ một rào cản. Vì nghĩ đến những gì cô đã so sánh giữa anh ta và Tiêu Tuấn, nghĩ đến việc cô sẽ ôm hận mà anh ta đã không làm.
Bạch Nhược Đình tỉnh lại, sau gáy đau nhức từng cơn vì bị đánh một phát rõ mạnh. Cô không nhúc nhích được nhiều, cũng không thể di chuyển được. Tay chân bị trói đến mức có vết hằn đỏ và đau rát. Đến khi thấy Tư Bằng đứng ở cửa nhìn mình chằm chằm, cô mới thấy lạnh cả sống lưng. Cô vùng vẫy liên tục trên giường.
“Anh làm gì vậy? Thả tôi ra!”
“Nhược Đình! Anh thật sự muốn biết, gương mặt của Tiêu Tuấn khi thấy em như thế này, trông ra làm sao.”
Bạch Nhược Đình trừng mắt nhìn anh ta.
“Tư Bằng anh bị điên rồi! Anh điên thật rồi!”
“Để xem, anh ta sẽ yêu em nhiều đến mức nào?”
Cô nghe nhắc đến Tiêu Tuấn thì vô cùng kích động.
“Không được làm hại anh ấy!”
Tư Bằng cười khẩy một tiếng. Giống như đang xem một vở kịch tình yêu sến sẩm và nhàm chán. Anh ta bước đến vuốt ve gương mặt của cô.
“Chậc chậc! Quả nhiên là tình sâu ý đậm. Vậy thì nếu như anh ta chết đi, chẳng phải em sẽ điên cuồng lắm sao?”
Bạch Nhược Đình khinh bỉ phun nước bọt vào người của Tư Bằng. Đôi mắt cô đỏ ngầu hằn lên tơ máu, trừng mắt nhìn anh ta.
“Anh dám động vào anh ấy, tôi sẽ liều mạng với anh.”
“Được! Được lắm! Để xem hai người khi nào thì kết thúc vở kịch lâm li bi đát này.”
Tiêu Tuấn đứng đó như một bức tượng, nhìn Miêu Ngọc Châu nói những lời này mà không thể tin được. Đến cả Lục Lâm cũng thấy chuyện này nực cười.
“Bà nói điên khùng gì vậy chứ? Làm sao mà Tiêu gia lại là của con trai bà được, còn thiếu gia chúng tôi thì sao?”
“Chuyện này thì phải hỏi mẹ của cậu ta rồi. Có lẽ bà ta ăn năn vì để con trai của chồng lưu lạc bên ngoài, nên mới làm giấy tờ trao lại toàn bộ cho nó.”
Miêu Ngọc Châu vừa nói, vừa đẩy số giấy tờ về phía của Tiêu Tuấn, để anh xem cho thật rõ. Anh bước đến, cầm lên xem thì nhìn thấy quả đúng như lời mà bà ta đã nói. Không thể nào như vậy được. Tại sao mẹ anh lại làm những chuyện này mà không thông qua ý kiến của anh? Tại sao bà biết tin chồng mình có con riêng, mà vẫn im lặng cho đến lúc chết đi. Tiêu Tuấn cầm số giấy tờ mà tay run lên từng hồi. Anh nhìn bà ta trừng mắt, rồi nhàu nát chúng.
Miêu Ngọc Châu cười khẩy một tiếng.
“Cậu làm vậy chẳng có ích gì đâu? Đây chỉ là bản sao mà thôi, bản gốc vẫn đang nằm trong tay tôi đây này!”
“Không thể nào. Rốt cuộc bà đã làm gì? Miêu Ngọc Châu! Bà đã làm gì mẹ tôi?”
Tiêu Tuấn bước đến, kéo tay bà ta một cách hung hăng muốn bà ta đứng dậy. Cùng lúc này, điện thoại của anh rung lên một hồi tin nhắn đến. Anh tạm thời buông tay ra, mở màn hình lên thì kinh ngạc, con ngươi co lại. Tin nhắn gửi đến với dạng hình ảnh được chụp lại tại một căn nhà có nội thất lạ. Người trong ảnh, không ai khác chính là Bạch Nhược Đình. Cô nằm trên giường trong tình trạng hôn mê, tay chân bị trói, áo quần xộc xệch.
Anh nhìn dòng tin nhắn gửi đến, thì liền biết ngay người làm chuyện này chính là Tư Bằng.
[Bất ngờ không anh trai?]
Tiêu Tuấn cắn răng, chân đá vào ghế rồi bất ngờ lấy thứ gì đó trong túi áo ra. Súng vừa rút ra dí vào đầu Miêu Ngọc Châu, người của bà ta ở sau lưng cũng cầm súng nhắm về phía này. Lục Lâm đương nhiên bảo vệ anh đến cùng, cũng lấy súng ra đấu với bọn họ.
“Đình Đình đang ở đâu?”
Bà ta lườm khẩu súng lạnh lẽo trên tay anh rồi nhìn anh, hờ hững nói.
“Tôi không biết.”
“Bà không biết?”
Anh nói rồi đưa điện thoại lên để bà ta xem.
“Vậy đây là cái gì? Bà không biết thì con trai của bà biết. Miêu Ngọc Châu! Dù nó có là em ruột của tôi, thì tôi cũng sẽ không nhẹ tay nếu như nó động vào cô ấy.”
“Vậy sao? Cậu vì một người phụ nữ mà sẵn sàng vứt bỏ tình thân à?”
“Cũng giống như bà vậy. Vì trả thù, mà sẵn sàng đem người con mình nuôi dưỡng hai mươi mấy năm trời ra làm quân cờ. Nếu như tôi là người xấu, thì bà tốt hơn tôi được bao nhiêu?”
Đứng trước những chuyện này, Tiêu Tuấn cũng không còn đường lui nữa. Dù có phải làm ra chuyện gì, anh cũng muốn Bạch Nhược Đình bình an trở về. Người của Miêu Ngọc Châu thấy bà ta nằm trong tay Tiêu Tuấn, sẽ không dám manh động. Vì vậy, anh có cơ hội đưa bà ta rời khỏi nhà.
Sau khi đánh ngất Bạch Nhược Đình, Tư Bằng đưa cô đến nhà riêng của anh ta. Căn nhà này được mẹ ruột chuyển nhượng lại vài ngày trước. Anh ta nhìn cô nằm trên giường, từ đầu đến chân nơi nào cũng toát lên vẻ kiêu sa khó cưỡng. Cô có vóc dáng đẹp, đôi chân thon thả, mái tóc bồng bềnh.
Tư Bằng ngồi xuống bên cạnh, hôn lên tóc của cô, tay chạm lên gương mặt xinh đẹp ấy. Anh ta muốn chiếm đoạt cô, nhưng trong lòng vẫn luôn giữ một rào cản. Vì nghĩ đến những gì cô đã so sánh giữa anh ta và Tiêu Tuấn, nghĩ đến việc cô sẽ ôm hận mà anh ta đã không làm.
Bạch Nhược Đình tỉnh lại, sau gáy đau nhức từng cơn vì bị đánh một phát rõ mạnh. Cô không nhúc nhích được nhiều, cũng không thể di chuyển được. Tay chân bị trói đến mức có vết hằn đỏ và đau rát. Đến khi thấy Tư Bằng đứng ở cửa nhìn mình chằm chằm, cô mới thấy lạnh cả sống lưng. Cô vùng vẫy liên tục trên giường.
“Anh làm gì vậy? Thả tôi ra!”
“Nhược Đình! Anh thật sự muốn biết, gương mặt của Tiêu Tuấn khi thấy em như thế này, trông ra làm sao.”
Bạch Nhược Đình trừng mắt nhìn anh ta.
“Tư Bằng anh bị điên rồi! Anh điên thật rồi!”
“Để xem, anh ta sẽ yêu em nhiều đến mức nào?”
Cô nghe nhắc đến Tiêu Tuấn thì vô cùng kích động.
“Không được làm hại anh ấy!”
Tư Bằng cười khẩy một tiếng. Giống như đang xem một vở kịch tình yêu sến sẩm và nhàm chán. Anh ta bước đến vuốt ve gương mặt của cô.
“Chậc chậc! Quả nhiên là tình sâu ý đậm. Vậy thì nếu như anh ta chết đi, chẳng phải em sẽ điên cuồng lắm sao?”
Bạch Nhược Đình khinh bỉ phun nước bọt vào người của Tư Bằng. Đôi mắt cô đỏ ngầu hằn lên tơ máu, trừng mắt nhìn anh ta.
“Anh dám động vào anh ấy, tôi sẽ liều mạng với anh.”
“Được! Được lắm! Để xem hai người khi nào thì kết thúc vở kịch lâm li bi đát này.”