Tiêu Tuấn mua nước quay lại chỗ sân trượt, nhưng lúc này lại không nhìn thấy người đâu. Anh đặt nước xuống băng ghế, đi một vòng xung quanh để tìm nhưng đều không thấy.
Anh nghi hoặc lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Nhược Đình, vừa gọi vừa tìm. Đến một bụi cây gần đó, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô. Tiêu Tuấn ngồi xuống nhìn, thì phát hiện ra không chỉ có điện thoại mà còn có khăn choàng cổ. Trên khăn của Bạch Nhược Đình còn có một vết máu vẫn chưa khô.
Tiêu Tuấn từ từ đứng dậy, gương mặt lạnh lẽo đến mức như khiến mùa đông càng thêm giá lạnh. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Lục Lâm.
"Thiếu gia! Có chuyện gì vậy ạ?"
"Điều tra tung tích và địa chỉ hiện tại của Hạ Vy Vy, hang cùng ngõ hẹp cũng phải tìm bằng được cô ta cho tôi."
Anh ta còn chưa hỏi rõ nguyên nhân, đầu dây ở phía Tiêu Tuấn đã không còn liên lạc. Anh rời khỏi sân trượt tuyết, vừa lên xe vừa tự mình tìm kiếm Bạch Nhược Đình.
Ở tại một căn nhà hoang tàn, xung quanh đều bị gió tuyết thổi vào lạnh lẽo. Bạch Nhược Đình sau khi tỉnh lại đã thấy sau gáy của mình đau dữ dội, còn có máu chảy xuống. Cô bị lấy đi áo len, lại thêm việc không có khăn choàng khiến cơ thể rét run rẩy. Lúc nhận ra được mình không còn ở sân trượt tuyết nữa thì đã muộn.
"Bạch tiểu thư tỉnh rồi à?"
Bạch Nhược Đình giật mình ngước nhìn lên, kinh ngạc khi thấy người trước mặt mình chính là Hạ Vy Vy. Cô ta mặc chiếc quần jeans dài rách gối, áo sơ mi đen trông có vẻ đã cũ. Mái tóc dài buộc đuôi ngựa cao, đội mũ lưỡi trai che đi nửa gương mặt.
Cô nhìn thấy cô ta thì liền hiểu nguyên nhân vì sau mình bị bắt đến đây. Từ sau khi Hạ gia phá sản, gia đình cô ta rơi vào cảnh nợ nần chồng chất không thể thoát thân. Vì không thể giải quyết được hết số nợ gây ra, Hạ lão gia đã chọn cách kết liễu cuộc đời mình.
"Sợ? Cô mà cũng biết sợ rồi à?"
Hạ Vy Vy hỏi rồi bật cười một tràng quái dị, đi đến gần chỗ của Bạch Nhược Đình. Cô lùi lại từng chút, hai tay bị trói mò mẫm ở sau lưng, vô tình tìm được mảnh thuỷ tinh vỡ. Cô nhìn cô ta, kéo dài thời gian nói chuyện để đánh lạc hướng.
"Cô muốn làm gì, thì nói thẳng ra đi?"
Cô ta nhìn cô, sau đó đi đến gần hơn chút nữa. Trong khoảnh khắc đó, Bạch Nhược Đình cuối cùng cũng cưa đứt được sợi dây trói tay. Hạ Vy Vy vừa cúi người xuống, cô đã đưa tay ra bắt lấy cổ tay cô ta vặn một cái.
Không trở tay kịp, Hạ Vy Vy bị Bạch Nhược Đình đẩy ngã ra sau đất. Cô lòm còm ngồi dậy, nhưng vẫn còn choáng váng vì sau gáy bị đánh không nhẹ. Nhưng vì muốn thoát khỏi chỗ này, cô chỉ có thể đứng lên bắt lấy Hạ Vy Vy. Cô ta đương nhiên cũng không muốn để cô chạy thoát, hai bên lao vào đánh nhau.
"Bạch Nhược Đình! Chính cô đã khiến gia đình tôi tan nát, hại tôi thành ra thế này, hại cha tôi tự vẫn. Chính cô, chính là cô."
Cô ta muốn túm tóc Bạch Nhược Đình, nhưng bị cô tát một cái thật mạnh chới với.
"Đừng đổ lỗi cho người khác. Chính cha cô đã khiến gia đình cô ra nông nỗi này không phải sao? Tham quan, vô lại, lạm dụng nhà nước còn muốn trách người khác?"
Hạ Vy Vy gượng người đứng dậy, lao về phía cô đẩy cô ngã đập đầu ra đất. Cú đẩy đã mạnh, lại thêm việc bị thương ở sau gáy khiến Bạch Nhược Đình chới với. Cô mơ màng nhìn về phía trước, còn chưa kịp làm gì đã bị cô ta xông tới tát thật mạnh vào mặt. Hai người đều trầy da tróc vảy, thương tích đầy người.
Bên ngoài nổi bão tuyết, công cuộc tìm kiếm của Tiêu Tuấn và Lục Lâm lại càng gặp khó khăn. Anh như sắp phát điên lên rồi, ngay khi phát hiện ra được địa chỉ nơi mà Hạ Vy Vy đang sống lập tức cử người đến đó. Nhưng khi đến nơi lại không thấy cô ta, chỉ có Hạ phu nhân ở nhà. Không còn cách nào khác, Tiêu Tuấn chỉ có thể bắt bà ta để uy hiếp Hạ Vy Vy thả người.
"Thiếu gia! Chuyện này chỉ nên âm thầm giải quyết, làm lớn chuyện sẽ rất ảnh hưởng đến danh tiếng của Tiêu gia."
"Nói ít lại đi!"
Tiêu Tuấn mặc kệ Lục Lâm nói gì, cứ như vậy đưa Hạ phu nhân đi đến chỗ của Hạ Vy Vy.
Xe đi qua một đoạn đường đầy cây khô bị tuyết bao phủ, nhìn xa hơn một chút đã mịt mù chẳng thấy gì. Xe chạy giữa đường lại bị tắt máy vì tuyết bám đầy bánh xe. Tiêu Tuấn mở tung cửa, kéo Hạ phu nhân ra ngoài rồi cứ vậy mà đi dưới tuyết.
Đến một căn nhà hoang bị gió tuyết thổi tung, người của anh bao vây hai bên để chờ Hạ Vy Vy xuất hiện. Anh vừa đưa người vào bên trong, đã nhìn thấy cảnh tượng Bạch Nhược Đình và Hạ Vy Vy người đầy thương tích. Tiêu Tuấn sững sờ, nhìn cô loạng choạng với cơ thể bị trầy xước khắp nơi, mặt mũi bầm tím, còn cô ta thì bị đánh gục nằm trên đất.
Lục Lâm lập tức cho người vào đưa cô ta và Hạ phu nhân ra bên ngoài.
Tiêu Tuấn vội vàng bước đến, Bạch Nhược Đình đã không trụ nổi mà ngã vào lòng anh. Cô mơ hồ ngước nhìn, khoé môi chảy máu nhếch lên.
"Thế nào? Có phải... Tôi rất giỏi không?"
Vừa dứt lời, cô đã ngã quỵ rồi ngất trong vòng tay của Tiêu Tuấn.
"Đình Đình?"
"Đình Đình?"
Anh cúi người xuống nhấc bổng cô lên, lập tức chạy ra khỏi nhà hoang. Anh chạy bằng chân trần trên mặt đường lạnh ngắt, lòng bàn chân vì bị bỏng lạnh mà đỏ lên, thậm chí là đau rát. Tuyết vẫn rơi dày đặc, anh vì muốn giữ ấm cho Bạch Nhược Đình, đã cởi áo ấm của mình ra khoác lên cho cô, mặc bản thân bị gió tuyết thổi vào người.
...
Anh nghi hoặc lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Nhược Đình, vừa gọi vừa tìm. Đến một bụi cây gần đó, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô. Tiêu Tuấn ngồi xuống nhìn, thì phát hiện ra không chỉ có điện thoại mà còn có khăn choàng cổ. Trên khăn của Bạch Nhược Đình còn có một vết máu vẫn chưa khô.
Tiêu Tuấn từ từ đứng dậy, gương mặt lạnh lẽo đến mức như khiến mùa đông càng thêm giá lạnh. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Lục Lâm.
"Thiếu gia! Có chuyện gì vậy ạ?"
"Điều tra tung tích và địa chỉ hiện tại của Hạ Vy Vy, hang cùng ngõ hẹp cũng phải tìm bằng được cô ta cho tôi."
Anh ta còn chưa hỏi rõ nguyên nhân, đầu dây ở phía Tiêu Tuấn đã không còn liên lạc. Anh rời khỏi sân trượt tuyết, vừa lên xe vừa tự mình tìm kiếm Bạch Nhược Đình.
Ở tại một căn nhà hoang tàn, xung quanh đều bị gió tuyết thổi vào lạnh lẽo. Bạch Nhược Đình sau khi tỉnh lại đã thấy sau gáy của mình đau dữ dội, còn có máu chảy xuống. Cô bị lấy đi áo len, lại thêm việc không có khăn choàng khiến cơ thể rét run rẩy. Lúc nhận ra được mình không còn ở sân trượt tuyết nữa thì đã muộn.
"Bạch tiểu thư tỉnh rồi à?"
Bạch Nhược Đình giật mình ngước nhìn lên, kinh ngạc khi thấy người trước mặt mình chính là Hạ Vy Vy. Cô ta mặc chiếc quần jeans dài rách gối, áo sơ mi đen trông có vẻ đã cũ. Mái tóc dài buộc đuôi ngựa cao, đội mũ lưỡi trai che đi nửa gương mặt.
Cô nhìn thấy cô ta thì liền hiểu nguyên nhân vì sau mình bị bắt đến đây. Từ sau khi Hạ gia phá sản, gia đình cô ta rơi vào cảnh nợ nần chồng chất không thể thoát thân. Vì không thể giải quyết được hết số nợ gây ra, Hạ lão gia đã chọn cách kết liễu cuộc đời mình.
"Sợ? Cô mà cũng biết sợ rồi à?"
Hạ Vy Vy hỏi rồi bật cười một tràng quái dị, đi đến gần chỗ của Bạch Nhược Đình. Cô lùi lại từng chút, hai tay bị trói mò mẫm ở sau lưng, vô tình tìm được mảnh thuỷ tinh vỡ. Cô nhìn cô ta, kéo dài thời gian nói chuyện để đánh lạc hướng.
"Cô muốn làm gì, thì nói thẳng ra đi?"
Cô ta nhìn cô, sau đó đi đến gần hơn chút nữa. Trong khoảnh khắc đó, Bạch Nhược Đình cuối cùng cũng cưa đứt được sợi dây trói tay. Hạ Vy Vy vừa cúi người xuống, cô đã đưa tay ra bắt lấy cổ tay cô ta vặn một cái.
Không trở tay kịp, Hạ Vy Vy bị Bạch Nhược Đình đẩy ngã ra sau đất. Cô lòm còm ngồi dậy, nhưng vẫn còn choáng váng vì sau gáy bị đánh không nhẹ. Nhưng vì muốn thoát khỏi chỗ này, cô chỉ có thể đứng lên bắt lấy Hạ Vy Vy. Cô ta đương nhiên cũng không muốn để cô chạy thoát, hai bên lao vào đánh nhau.
"Bạch Nhược Đình! Chính cô đã khiến gia đình tôi tan nát, hại tôi thành ra thế này, hại cha tôi tự vẫn. Chính cô, chính là cô."
Cô ta muốn túm tóc Bạch Nhược Đình, nhưng bị cô tát một cái thật mạnh chới với.
"Đừng đổ lỗi cho người khác. Chính cha cô đã khiến gia đình cô ra nông nỗi này không phải sao? Tham quan, vô lại, lạm dụng nhà nước còn muốn trách người khác?"
Hạ Vy Vy gượng người đứng dậy, lao về phía cô đẩy cô ngã đập đầu ra đất. Cú đẩy đã mạnh, lại thêm việc bị thương ở sau gáy khiến Bạch Nhược Đình chới với. Cô mơ màng nhìn về phía trước, còn chưa kịp làm gì đã bị cô ta xông tới tát thật mạnh vào mặt. Hai người đều trầy da tróc vảy, thương tích đầy người.
Bên ngoài nổi bão tuyết, công cuộc tìm kiếm của Tiêu Tuấn và Lục Lâm lại càng gặp khó khăn. Anh như sắp phát điên lên rồi, ngay khi phát hiện ra được địa chỉ nơi mà Hạ Vy Vy đang sống lập tức cử người đến đó. Nhưng khi đến nơi lại không thấy cô ta, chỉ có Hạ phu nhân ở nhà. Không còn cách nào khác, Tiêu Tuấn chỉ có thể bắt bà ta để uy hiếp Hạ Vy Vy thả người.
"Thiếu gia! Chuyện này chỉ nên âm thầm giải quyết, làm lớn chuyện sẽ rất ảnh hưởng đến danh tiếng của Tiêu gia."
"Nói ít lại đi!"
Tiêu Tuấn mặc kệ Lục Lâm nói gì, cứ như vậy đưa Hạ phu nhân đi đến chỗ của Hạ Vy Vy.
Xe đi qua một đoạn đường đầy cây khô bị tuyết bao phủ, nhìn xa hơn một chút đã mịt mù chẳng thấy gì. Xe chạy giữa đường lại bị tắt máy vì tuyết bám đầy bánh xe. Tiêu Tuấn mở tung cửa, kéo Hạ phu nhân ra ngoài rồi cứ vậy mà đi dưới tuyết.
Đến một căn nhà hoang bị gió tuyết thổi tung, người của anh bao vây hai bên để chờ Hạ Vy Vy xuất hiện. Anh vừa đưa người vào bên trong, đã nhìn thấy cảnh tượng Bạch Nhược Đình và Hạ Vy Vy người đầy thương tích. Tiêu Tuấn sững sờ, nhìn cô loạng choạng với cơ thể bị trầy xước khắp nơi, mặt mũi bầm tím, còn cô ta thì bị đánh gục nằm trên đất.
Lục Lâm lập tức cho người vào đưa cô ta và Hạ phu nhân ra bên ngoài.
Tiêu Tuấn vội vàng bước đến, Bạch Nhược Đình đã không trụ nổi mà ngã vào lòng anh. Cô mơ hồ ngước nhìn, khoé môi chảy máu nhếch lên.
"Thế nào? Có phải... Tôi rất giỏi không?"
Vừa dứt lời, cô đã ngã quỵ rồi ngất trong vòng tay của Tiêu Tuấn.
"Đình Đình?"
"Đình Đình?"
Anh cúi người xuống nhấc bổng cô lên, lập tức chạy ra khỏi nhà hoang. Anh chạy bằng chân trần trên mặt đường lạnh ngắt, lòng bàn chân vì bị bỏng lạnh mà đỏ lên, thậm chí là đau rát. Tuyết vẫn rơi dày đặc, anh vì muốn giữ ấm cho Bạch Nhược Đình, đã cởi áo ấm của mình ra khoác lên cho cô, mặc bản thân bị gió tuyết thổi vào người.
...