Hai người giằng co dữ dội. Hạ Vy Vy trên tay cầm kim tiêm đẩy đưa qua lại vẫn chưa từ bỏ ý định của mình. Lúc này, Tiêu Tuấn vừa mới được tiêm thuốc an thần nên chưa thấm thuốc. Tiếng động dữ dội liên tục bên tai khiến anh thức giấc. Anh mơ màng nhìn, thấy có hai bóng người như đang lao vào đánh nhau. Nhìn kỹ một chút, mới thấy được đó là Bạch Nhược Đình và Hạ Vy Vy. Anh gượng người, muốn ngồi dậy. Nhưng vết thương chưa lành hẳn, cơ thể bị thuốc an thần làm yếu đi khiến anh trở nên chậm chạp.
“Đình Đình!”
Bạch Nhược Đình dùng sức đẩy Hạ Vy Vy ngã ra sau, lưng cô ta đập vào mép bàn đau đớn. Kim tiêm trên tay rơi xuống, cô nhanh chóng nhặt lên, lật ngược tình thế. Cô một tay ấn cô ta thật chặt, tay còn lại kề mũi kim vào cổ cô ta. Hai người con gái nhìn nhau bằng ánh mắt sắc lạnh, chẳng ai muốn chừa cho ai con đường sống.
Bạch Nhược Đình lên tiếng, ánh mắt kiên định, giọng nói đanh thép.
“Hạ Vy Vy! Tôi bỏ qua cho cô một lần, cô lại không biết điều mà tiến tới một lần. Cô động đến tôi thì Tiêu Tuấn không tha cho cô. Vậy cô nghĩ mình động vào anh ấy thì bản thân được yên ổn sao?”
Hạ Vy Vy trừng mắt, sau đó lại bật ra một tràn cười.
“Vậy thì đã sao? Chúng ta đấu đá nhau đến thừa sống thiếu chết như vậy, cuối cùng chẳng ai được lợi? Mà cô có biết người được lợi là ai không hả?”
Cô ta vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt tức cười, giống như đang muốn trêu đùa với Bạch Nhược Đình? Người được lợi? Người được lợi là ai chứ? Còn chẳng phải là cô ta, người đang đứng trước mặt cô hay sao? Đứng ở đây nói nhăn nói cuội, còn muốn cô phân tâm mà tha cho cô ta một mạng?
Bạch Nhược Đình đã quá thương hại Hạ Vy Vy, xem thường bản lĩnh của cô ta quá rồi. Nếu như đã để cô ta thoát ra một lần, thì nhất định sẽ không còn lần hai nữa.
Tiêu Tuấn thấy cô như vậy, trong lòng trở nên phức tạp. Anh biết mọi chuyện mà cô đang làm bây giờ là vì anh, nhưng nếu muốn trừng trị cô ta thì đây vẫn là chuyện của Pháp luật.
“Hạ Vy Vy! Cô nghĩ tôi không dám xuống tay ư? Cô nên nhớ, trong chuyện lần này tôi chẳng sai, là do cô không biết tự lượng sức mình.”
“Cô muốn ra tay? Được! Vậy thì cứ tự nhiên. Nhưng tôi phải nhắc cho cô nhớ, tôi chỉ là một quân cờ nhỏ trong một trận cờ lớn, cả cô cũng vậy.”
Bạch Nhược Đình nhìn Hạ Vy Vy chằm chằm, ép sát cô ta hơn nữa, mũi kim tiêm đã kề sát vào cổ, chỉ cần lay động nhẹ một cái sẽ lập tức ghim vào cổ cô ta.
“Nói vậy là có ý gì? Đừng úp mở với tôi.”
“Đình Đình! Đừng kích động!”
Tiêu Tuấn lên tiếng, anh khó khăn lắm mới xuống giường được. Thuốc an thần có tác dụng, khiến đầu anh choáng váng. Bạch Nhược Đình mắt vẫn nhìn Hạ Vy Vy, đáp.
“Anh yên tâm! Em sẽ không làm chuyện gì dại dột đâu!”
Lúc này, Bạch phu nhân ở bên ngoài bất ngờ đi vào. Bà nhìn thấy cảnh tượng này thì có phần hoảng hốt. Bà và Hạ Vy Vy nhìn nhau, khoảnh khắc bà nhìn vào mắt cô ta, ánh mắt như đổi khác. Giây phút Bạch Nhược Đình lơ là, cô ta đột nhiên cầm lấy tay cô đang cầm kim tiêm rồi đâm vào cổ mình.
Bạch Nhược Đình giật mình quay lại, nhưng mọi chuyện đã quá muộn màng. Cô thản thốt, nhìn Hạ Vy Vy từ từ ngã xuống đất, máu từ cổ bắn ra không ngừng.
“Hạ Vy Vy!”
Cô buông kim tiêm, ngồi xuống lay người cô ta.
“Cô làm gì vậy hả? Cô nói cho rõ đi!”
Hạ Vy Vy cười khẩy, trong miệng toàn là máu trào ra.
“Cô phải… Nhớ thật kĩ, lời tôi nói. Người thân của cô… Mới là người, nguy hiểm nhất.”
Bạch Nhược Đình còn đang trong cơn hoang mang, không hiểu xảy ra chuyện gì, thì Hạ Vy Vy đã ngừng thở. Một mạng người đã kết thúc như vậy. Cả đời cô ta cố chấp yêu sai người, nhầm tưởng cô là kẻ phá hoại. Cô ta gây rối, nổi loạn. Nhưng suy cho cùng, cô ta lại là kẻ đáng thương khi có một gia đình không êm ấm.
Bạch phu nhân đứng đó, gương mặt căng thẳng lúc nãy bây giờ đã giãn ra. Bà bình thản khoanh tay trước ngực, nghiêm giọng gọi.
“Người đâu!”
Hai tên vệ sĩ từ ngoài cửa đi vào, tự động dọn dẹp sạch sẽ hiện trường và đưa Hạ Vy Vy đi. Hiện tại, dù y tá hay bác sĩ có nhìn thấy thì cũng đều sẽ bị bịt miệng. Bạch Nhược Đình từ từ đứng lên, hai tay cô vẫn còn đang run từng nhịp. Cô không cố ý muốn ra tay với Hạ Vy Vy, là cô ta đột nhiên kích động, tự kết liễu mạng sống của mình.
Tiêu Tuấn ngã đầu ra giường, mệt nhoài nhắm mắt. Bạch phu nhân bước đến, cẩn thận nhặt lại bó hoa mà cô đánh rơi.
“Chẳng phải con đến là để thăm chồng con sao? Những chuyện khác, con lo lắng lắm gì?”
Cô nhìn sang bà. Lúc này, ngay tại nơi đây, khi nghe mẹ mình nói câu này, cô cảm thấy như có gì đó rất khác. Không đúng. Bà cứ như biến thành một người khác vậy, vô cùng xa cách với cô, lại còn rất lạnh lẽo vô tình. Đứng trước sự sụp đổ của Hạ gia, bà chẳng có chút cảm thông. Trước sự ra đi của Hạ lão gia, bà cũng chỉ bình thản uống trà. Bây giờ, nhìn thấy Hạ Vy Vy tự sát ngay trước mặt, máu bắn khắp nơi trên sàn, nhưng bà lại bình tĩnh sai người dọn dẹp thi thể.
Đây… Thật sự là mẹ của cô ư?
Bạch Nhược Đình đảo mắt nhìn, thấy Bạch phu nhân nở một nụ cười hiền hậu. Nhưng cô không cảm thấy yên tâm, ngược lại giống như đang cảm nhận được sự xa cách và nguy hiểm. Dù là vậy, nhưng cô vẫn tin bà là muốn tốt cho cô.
Vì bà là mẹ ruột của cô, bà sẽ không thể nào hãm hại cô được.
…
“Đình Đình!”
Bạch Nhược Đình dùng sức đẩy Hạ Vy Vy ngã ra sau, lưng cô ta đập vào mép bàn đau đớn. Kim tiêm trên tay rơi xuống, cô nhanh chóng nhặt lên, lật ngược tình thế. Cô một tay ấn cô ta thật chặt, tay còn lại kề mũi kim vào cổ cô ta. Hai người con gái nhìn nhau bằng ánh mắt sắc lạnh, chẳng ai muốn chừa cho ai con đường sống.
Bạch Nhược Đình lên tiếng, ánh mắt kiên định, giọng nói đanh thép.
“Hạ Vy Vy! Tôi bỏ qua cho cô một lần, cô lại không biết điều mà tiến tới một lần. Cô động đến tôi thì Tiêu Tuấn không tha cho cô. Vậy cô nghĩ mình động vào anh ấy thì bản thân được yên ổn sao?”
Hạ Vy Vy trừng mắt, sau đó lại bật ra một tràn cười.
“Vậy thì đã sao? Chúng ta đấu đá nhau đến thừa sống thiếu chết như vậy, cuối cùng chẳng ai được lợi? Mà cô có biết người được lợi là ai không hả?”
Cô ta vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt tức cười, giống như đang muốn trêu đùa với Bạch Nhược Đình? Người được lợi? Người được lợi là ai chứ? Còn chẳng phải là cô ta, người đang đứng trước mặt cô hay sao? Đứng ở đây nói nhăn nói cuội, còn muốn cô phân tâm mà tha cho cô ta một mạng?
Bạch Nhược Đình đã quá thương hại Hạ Vy Vy, xem thường bản lĩnh của cô ta quá rồi. Nếu như đã để cô ta thoát ra một lần, thì nhất định sẽ không còn lần hai nữa.
Tiêu Tuấn thấy cô như vậy, trong lòng trở nên phức tạp. Anh biết mọi chuyện mà cô đang làm bây giờ là vì anh, nhưng nếu muốn trừng trị cô ta thì đây vẫn là chuyện của Pháp luật.
“Hạ Vy Vy! Cô nghĩ tôi không dám xuống tay ư? Cô nên nhớ, trong chuyện lần này tôi chẳng sai, là do cô không biết tự lượng sức mình.”
“Cô muốn ra tay? Được! Vậy thì cứ tự nhiên. Nhưng tôi phải nhắc cho cô nhớ, tôi chỉ là một quân cờ nhỏ trong một trận cờ lớn, cả cô cũng vậy.”
Bạch Nhược Đình nhìn Hạ Vy Vy chằm chằm, ép sát cô ta hơn nữa, mũi kim tiêm đã kề sát vào cổ, chỉ cần lay động nhẹ một cái sẽ lập tức ghim vào cổ cô ta.
“Nói vậy là có ý gì? Đừng úp mở với tôi.”
“Đình Đình! Đừng kích động!”
Tiêu Tuấn lên tiếng, anh khó khăn lắm mới xuống giường được. Thuốc an thần có tác dụng, khiến đầu anh choáng váng. Bạch Nhược Đình mắt vẫn nhìn Hạ Vy Vy, đáp.
“Anh yên tâm! Em sẽ không làm chuyện gì dại dột đâu!”
Lúc này, Bạch phu nhân ở bên ngoài bất ngờ đi vào. Bà nhìn thấy cảnh tượng này thì có phần hoảng hốt. Bà và Hạ Vy Vy nhìn nhau, khoảnh khắc bà nhìn vào mắt cô ta, ánh mắt như đổi khác. Giây phút Bạch Nhược Đình lơ là, cô ta đột nhiên cầm lấy tay cô đang cầm kim tiêm rồi đâm vào cổ mình.
Bạch Nhược Đình giật mình quay lại, nhưng mọi chuyện đã quá muộn màng. Cô thản thốt, nhìn Hạ Vy Vy từ từ ngã xuống đất, máu từ cổ bắn ra không ngừng.
“Hạ Vy Vy!”
Cô buông kim tiêm, ngồi xuống lay người cô ta.
“Cô làm gì vậy hả? Cô nói cho rõ đi!”
Hạ Vy Vy cười khẩy, trong miệng toàn là máu trào ra.
“Cô phải… Nhớ thật kĩ, lời tôi nói. Người thân của cô… Mới là người, nguy hiểm nhất.”
Bạch Nhược Đình còn đang trong cơn hoang mang, không hiểu xảy ra chuyện gì, thì Hạ Vy Vy đã ngừng thở. Một mạng người đã kết thúc như vậy. Cả đời cô ta cố chấp yêu sai người, nhầm tưởng cô là kẻ phá hoại. Cô ta gây rối, nổi loạn. Nhưng suy cho cùng, cô ta lại là kẻ đáng thương khi có một gia đình không êm ấm.
Bạch phu nhân đứng đó, gương mặt căng thẳng lúc nãy bây giờ đã giãn ra. Bà bình thản khoanh tay trước ngực, nghiêm giọng gọi.
“Người đâu!”
Hai tên vệ sĩ từ ngoài cửa đi vào, tự động dọn dẹp sạch sẽ hiện trường và đưa Hạ Vy Vy đi. Hiện tại, dù y tá hay bác sĩ có nhìn thấy thì cũng đều sẽ bị bịt miệng. Bạch Nhược Đình từ từ đứng lên, hai tay cô vẫn còn đang run từng nhịp. Cô không cố ý muốn ra tay với Hạ Vy Vy, là cô ta đột nhiên kích động, tự kết liễu mạng sống của mình.
Tiêu Tuấn ngã đầu ra giường, mệt nhoài nhắm mắt. Bạch phu nhân bước đến, cẩn thận nhặt lại bó hoa mà cô đánh rơi.
“Chẳng phải con đến là để thăm chồng con sao? Những chuyện khác, con lo lắng lắm gì?”
Cô nhìn sang bà. Lúc này, ngay tại nơi đây, khi nghe mẹ mình nói câu này, cô cảm thấy như có gì đó rất khác. Không đúng. Bà cứ như biến thành một người khác vậy, vô cùng xa cách với cô, lại còn rất lạnh lẽo vô tình. Đứng trước sự sụp đổ của Hạ gia, bà chẳng có chút cảm thông. Trước sự ra đi của Hạ lão gia, bà cũng chỉ bình thản uống trà. Bây giờ, nhìn thấy Hạ Vy Vy tự sát ngay trước mặt, máu bắn khắp nơi trên sàn, nhưng bà lại bình tĩnh sai người dọn dẹp thi thể.
Đây… Thật sự là mẹ của cô ư?
Bạch Nhược Đình đảo mắt nhìn, thấy Bạch phu nhân nở một nụ cười hiền hậu. Nhưng cô không cảm thấy yên tâm, ngược lại giống như đang cảm nhận được sự xa cách và nguy hiểm. Dù là vậy, nhưng cô vẫn tin bà là muốn tốt cho cô.
Vì bà là mẹ ruột của cô, bà sẽ không thể nào hãm hại cô được.
…