Lục Lâm nghe cô nói vậy, cứ nghĩ lần này mình toi đời rồi, lập tức giật lấy số tài liệu trên tay Tiêu Tuấn khiến anh cũng ngỡ ngàng. Bạch Nhược Đình nhìn anh ta lúng túng như vậy, không nhịn được mà phì cười hỏi.
"Tôi đùa đấy! Anh nghiêm túc làm gì?"
Cô nói rồi đóng cửa phòng lại, đi đến nhìn anh ta.
"Công việc ở Tiêu thị nhiều như vậy, chi bằng tuyển thêm trợ lí đi!"
"Không cần đâu! Cậu ta chỉ giỏi than thở!"
Tiêu Tuấn và Bạch Nhược Đình người tung người hứng, nhưng nói mãi cũng chỉ nhằm vào Lục Lâm. Anh ta liên tục bị dội nước lạnh lên người, chỉ biết câm nín không thể biện minh.
Ngày mai đã là đêm Giáng sinh, nhưng với tình hình này của Tiêu Tuấn thì có lẽ không thể ra ngoài. Lúc sáng khi bác sĩ đến kiểm tra, đã bảo anh ổn rồi nhưng ông ấy lại nói đây là lệnh của Tiêu phu nhân. Bà muốn anh được theo dõi thật kĩ, vậy nên đã gia hạn thêm thời gian ở lại bệnh viện.
Anh cũng không nói được gì. Lẽ nào mẹ anh không biết đêm mai là Giáng sinh, anh nên ra ngoài dạo cùng Bạch Nhược Đình ư?
"Đem số tài liệu này về đi! Không kí!"
Tiêu Tuấn thấy không vui trong lòng, thể là liền trút giận lên số giấy tờ vô tri, vô tội. Lục Lâm nhìn chúng bị ngó lơ trên bàn, không hiểu vì lí do gì mà tâm tình anh lại như thế. Từ lúc có Bạch Nhược Đình bước vào, anh im lặng một lúc thì đã biến thành như vậy.
Anh ta cầm số tài liệu trong tay, nhìn anh khó xử.
"Vậy... Vậy các bản hợp đồng cũng..."
Tiêu Tuấn nhìn sang chỗ của Bạch Nhược Đình, thấy cô đang gọt trái cây không để ý đến. Anh vẫy tay, gọi Lục Lâm đến gần mình. Anh ta hoài nghi, nhưng vì không thể trái ý nên đành bước đến.
Anh vừa cảnh giác nhìn về phía cô, vừa kề vào tai anh ta nói.
"Về nhà gặp mẹ tôi, làm xong chuyện này tôi sẽ thưởng cho cậu."
"Thật ạ?"
Tiêu Tuấn đưa ngón trỏ lên che miệng, bảo cậu ta nhỏ tiếng một chút. Hai người thì thầm to nhỏ với nhau một lúc lâu, sau đó Lục Lâm liền vui vẻ đứng dậy cầm tài liệu ra về. Lúc chuẩn bị đi đến cửa, Bạch Nhược Đình cũng vừa gọt trái cây xong. Cô nhìn theo hướng của anh ta, hỏi.
"Không ở lại ăn trái cây ư?"
"Dạ không."
Cô cũng không quan tâm mấy, mang đĩa trái cây đến đặt trên bàn rồi ngồi cạnh giường của Tiêu Tuấn. Lần này cô không giống với lần trước, tinh ý đưa cho anh một miếng lê giòn ngọt.
"Ăn đi! Lê... Mẹ tôi chọn, nên anh không cần lo là nó không ngon."
Anh nhận lấy miếng lê, nhìn cô cong mắt cười.
"Em chưa từng đi chợ?"
Bạch Nhược Đình ăn xong quả nho, gật gù.
"Có thể là vậy. Nhưng tôi biết nấu ăn, anh cũng được thưởng thức rồi đấy!"
Nhắc đến nấu ăn, cô lại thể hiện ra bản thân cực kì tự hào. Đối với những tiểu thư hào môn khác, việc vào đứng bếp và nấu ăn được nhiều món như cô có lẽ rất khó. Chính vì Bạch phu nhân là một người toàn diện, nên bà muốn con gái mình cũng phải thật toàn diện. Không đâu ngon bằng cơm nhà, đó cũng là lí do mà Bạch phu nhân luôn được mọi người trong nhà kính mến, từ khi bước chân vào Bạch gia.
Tiêu Tuấn gật gù, nhìn ra bên ngoài lại thấy tuyết rơi. Mấy ngày nay ở suốt trong phòng, anh cũng đã thấy cơ thể cứng ngắt đến nhàm chán rồi. Bạch Nhược Đình nhận ra điều gì đó, không hiểu sao lại có cùng tần số suy nghĩ với anh. Cô quay sang, hỏi.
"Anh muốn ra ngoài hành lang dạo chút không?"
Tiêu Tuấn nhìn cô bằng ánh mắt sáng lên, những tia sáng nhỏ trong màu mắt đen ấy liền khiến cô thấy khác biệt.
Sau khi mặc áo ấm và quấn khăn choàng, anh và Bạch Nhược Đình rảo bước ra ngoài hành lang đi dạo. Bên ngoài có tuyết rơi, nhưng không dày mà chỉ giống một cơn mưa bụi. Phía xa có mấy hàng cây phủ trắng xoá, bên dưới sân có mấy người tuyết được đám trẻ nghịch ngợm đắp thành.
"Ngày mai là Giáng sinh rồi nhỉ?"
Tiêu Tuấn ho một tiếng, tìm chủ đề để nói chuyện. Bạch Nhược Đình gật đầu.
"Nhưng anh vẫn nên ở lại đây theo dõi. Nghe nói lúc bị thương, vùng đầu của anh cũng có va chạm."
"Không đáng kể."
Cô nhìn anh một cái, rồi mới đi tiếp.
"Gì mà không đáng kể? Phần đầu là quan trọng nhất rồi không phải ư?"
Tiêu Tuấn cười nhẹ, đi sánh vai bên cạnh cô. Hai người chỉ chênh lệch nhau một chút, vậy nên lúc nhìn sang đã dễ dàng nhìn được gương mặt xinh đẹp.
"Cũng phải. Lỡ như mất trí nhớ rồi, sẽ quên mất anh còn có một người vợ."
Bạch Nhược Đình cười xùy, hai người dừng lại trước dãy hành lang. Tuyết vẫn đang rơi, nhưng không có gió lạnh nhiều. Gương mặt của cô bình thường đã trắng trẻo, nay có tuyết rơi lại càng trắng hơn. Tiêu Tuấn thấy cô không nói gì, từ từ đứng sát gần cô hơn, thuận thế vòng tay ra phía sau lưng cô. Anh nhẹ nhàng đặt lên bã vai, từ vài đầu ngón tay, cho đến lòng bàn tay. Hắn giọng một cái, anh nói.
"Trời lạnh lắm! Đừng để nhiễm phong hàn!"
Cô im lặng không nói gì, tức là cũng ngầm đồng ý hành động ấy.
Hai người không nói gì với nhau một lúc lâu, sau đó anh mới ngẫm nghĩ thật kĩ. Sau khi sắp xếp câu chữ trong đầu xong, anh mới quay sang nhìn Bạch Nhược Đình.
"Anh có chuyện này, nghĩ là cần nói rõ với em."
Cô nhìn anh, có vẻ đang chăm chú nghe xem chuyện đó là chuyện quan trọng thế nào. Nhưng chính vì cô nhìn anh một cách quá tập trung, mới khiến anh cảm thấy khó khăn không nói được.
Tiêu Tuấn nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Phút chốc trở nên bối rối, anh không biết làm gì nên chỉ biết cười nhẹ.
"Sao lại nhìn như thế?"
Một người đàn ông từng ngồi ở vị trí cao nhất trong các cuộc họp cổ đông, trước các hội nghị hơn trăm nghìn người. Một người đàn ông nghĩ gì làm đó, nghĩ gì nói đó. Bây giờ, lại vì người con gái này nhìn anh mãi mà anh trở nên lúng túng.
Thật khó hiểu...
...
"Tôi đùa đấy! Anh nghiêm túc làm gì?"
Cô nói rồi đóng cửa phòng lại, đi đến nhìn anh ta.
"Công việc ở Tiêu thị nhiều như vậy, chi bằng tuyển thêm trợ lí đi!"
"Không cần đâu! Cậu ta chỉ giỏi than thở!"
Tiêu Tuấn và Bạch Nhược Đình người tung người hứng, nhưng nói mãi cũng chỉ nhằm vào Lục Lâm. Anh ta liên tục bị dội nước lạnh lên người, chỉ biết câm nín không thể biện minh.
Ngày mai đã là đêm Giáng sinh, nhưng với tình hình này của Tiêu Tuấn thì có lẽ không thể ra ngoài. Lúc sáng khi bác sĩ đến kiểm tra, đã bảo anh ổn rồi nhưng ông ấy lại nói đây là lệnh của Tiêu phu nhân. Bà muốn anh được theo dõi thật kĩ, vậy nên đã gia hạn thêm thời gian ở lại bệnh viện.
Anh cũng không nói được gì. Lẽ nào mẹ anh không biết đêm mai là Giáng sinh, anh nên ra ngoài dạo cùng Bạch Nhược Đình ư?
"Đem số tài liệu này về đi! Không kí!"
Tiêu Tuấn thấy không vui trong lòng, thể là liền trút giận lên số giấy tờ vô tri, vô tội. Lục Lâm nhìn chúng bị ngó lơ trên bàn, không hiểu vì lí do gì mà tâm tình anh lại như thế. Từ lúc có Bạch Nhược Đình bước vào, anh im lặng một lúc thì đã biến thành như vậy.
Anh ta cầm số tài liệu trong tay, nhìn anh khó xử.
"Vậy... Vậy các bản hợp đồng cũng..."
Tiêu Tuấn nhìn sang chỗ của Bạch Nhược Đình, thấy cô đang gọt trái cây không để ý đến. Anh vẫy tay, gọi Lục Lâm đến gần mình. Anh ta hoài nghi, nhưng vì không thể trái ý nên đành bước đến.
Anh vừa cảnh giác nhìn về phía cô, vừa kề vào tai anh ta nói.
"Về nhà gặp mẹ tôi, làm xong chuyện này tôi sẽ thưởng cho cậu."
"Thật ạ?"
Tiêu Tuấn đưa ngón trỏ lên che miệng, bảo cậu ta nhỏ tiếng một chút. Hai người thì thầm to nhỏ với nhau một lúc lâu, sau đó Lục Lâm liền vui vẻ đứng dậy cầm tài liệu ra về. Lúc chuẩn bị đi đến cửa, Bạch Nhược Đình cũng vừa gọt trái cây xong. Cô nhìn theo hướng của anh ta, hỏi.
"Không ở lại ăn trái cây ư?"
"Dạ không."
Cô cũng không quan tâm mấy, mang đĩa trái cây đến đặt trên bàn rồi ngồi cạnh giường của Tiêu Tuấn. Lần này cô không giống với lần trước, tinh ý đưa cho anh một miếng lê giòn ngọt.
"Ăn đi! Lê... Mẹ tôi chọn, nên anh không cần lo là nó không ngon."
Anh nhận lấy miếng lê, nhìn cô cong mắt cười.
"Em chưa từng đi chợ?"
Bạch Nhược Đình ăn xong quả nho, gật gù.
"Có thể là vậy. Nhưng tôi biết nấu ăn, anh cũng được thưởng thức rồi đấy!"
Nhắc đến nấu ăn, cô lại thể hiện ra bản thân cực kì tự hào. Đối với những tiểu thư hào môn khác, việc vào đứng bếp và nấu ăn được nhiều món như cô có lẽ rất khó. Chính vì Bạch phu nhân là một người toàn diện, nên bà muốn con gái mình cũng phải thật toàn diện. Không đâu ngon bằng cơm nhà, đó cũng là lí do mà Bạch phu nhân luôn được mọi người trong nhà kính mến, từ khi bước chân vào Bạch gia.
Tiêu Tuấn gật gù, nhìn ra bên ngoài lại thấy tuyết rơi. Mấy ngày nay ở suốt trong phòng, anh cũng đã thấy cơ thể cứng ngắt đến nhàm chán rồi. Bạch Nhược Đình nhận ra điều gì đó, không hiểu sao lại có cùng tần số suy nghĩ với anh. Cô quay sang, hỏi.
"Anh muốn ra ngoài hành lang dạo chút không?"
Tiêu Tuấn nhìn cô bằng ánh mắt sáng lên, những tia sáng nhỏ trong màu mắt đen ấy liền khiến cô thấy khác biệt.
Sau khi mặc áo ấm và quấn khăn choàng, anh và Bạch Nhược Đình rảo bước ra ngoài hành lang đi dạo. Bên ngoài có tuyết rơi, nhưng không dày mà chỉ giống một cơn mưa bụi. Phía xa có mấy hàng cây phủ trắng xoá, bên dưới sân có mấy người tuyết được đám trẻ nghịch ngợm đắp thành.
"Ngày mai là Giáng sinh rồi nhỉ?"
Tiêu Tuấn ho một tiếng, tìm chủ đề để nói chuyện. Bạch Nhược Đình gật đầu.
"Nhưng anh vẫn nên ở lại đây theo dõi. Nghe nói lúc bị thương, vùng đầu của anh cũng có va chạm."
"Không đáng kể."
Cô nhìn anh một cái, rồi mới đi tiếp.
"Gì mà không đáng kể? Phần đầu là quan trọng nhất rồi không phải ư?"
Tiêu Tuấn cười nhẹ, đi sánh vai bên cạnh cô. Hai người chỉ chênh lệch nhau một chút, vậy nên lúc nhìn sang đã dễ dàng nhìn được gương mặt xinh đẹp.
"Cũng phải. Lỡ như mất trí nhớ rồi, sẽ quên mất anh còn có một người vợ."
Bạch Nhược Đình cười xùy, hai người dừng lại trước dãy hành lang. Tuyết vẫn đang rơi, nhưng không có gió lạnh nhiều. Gương mặt của cô bình thường đã trắng trẻo, nay có tuyết rơi lại càng trắng hơn. Tiêu Tuấn thấy cô không nói gì, từ từ đứng sát gần cô hơn, thuận thế vòng tay ra phía sau lưng cô. Anh nhẹ nhàng đặt lên bã vai, từ vài đầu ngón tay, cho đến lòng bàn tay. Hắn giọng một cái, anh nói.
"Trời lạnh lắm! Đừng để nhiễm phong hàn!"
Cô im lặng không nói gì, tức là cũng ngầm đồng ý hành động ấy.
Hai người không nói gì với nhau một lúc lâu, sau đó anh mới ngẫm nghĩ thật kĩ. Sau khi sắp xếp câu chữ trong đầu xong, anh mới quay sang nhìn Bạch Nhược Đình.
"Anh có chuyện này, nghĩ là cần nói rõ với em."
Cô nhìn anh, có vẻ đang chăm chú nghe xem chuyện đó là chuyện quan trọng thế nào. Nhưng chính vì cô nhìn anh một cách quá tập trung, mới khiến anh cảm thấy khó khăn không nói được.
Tiêu Tuấn nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Phút chốc trở nên bối rối, anh không biết làm gì nên chỉ biết cười nhẹ.
"Sao lại nhìn như thế?"
Một người đàn ông từng ngồi ở vị trí cao nhất trong các cuộc họp cổ đông, trước các hội nghị hơn trăm nghìn người. Một người đàn ông nghĩ gì làm đó, nghĩ gì nói đó. Bây giờ, lại vì người con gái này nhìn anh mãi mà anh trở nên lúng túng.
Thật khó hiểu...
...