• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không cùng huyết thống?

Tiêu Tuấn kinh ngạc đến mức không thể tin vào mắt của chính mình. Anh và Bạch Nhược Đình thật sự không cùng huyết thống, không có quan hệ anh em cùng cha khác mẹ như lời Bạch phu nhân đã nói. Anh cầm tờ giấy trên tay, nhìn đi nhìn lại mấy lần vẫn không thể tin được đây là thật.

Anh lái xe về nhà, việc đầu tiên anh làm đương nhiên không phải là tìm Bạch phu nhân để hỏi rõ sự thật. Bạch Nhược Đình đang ngồi xem tạp chí ở phòng khách, nghe có tiếng bước chân vội vã thì ngẩn đầu nhìn lên.

“Anh về rồi ạ?”

Tiêu Tuấn không có thời gian để trả lời, bước nhanh chân đến ngồi xuống rồi ôm chặt lấy cô. Trái tim tổn thương của anh, vì cô, vì kết quả trên tờ giấy ấy mà được chữa lành. Mặc kệ bao ngày qua anh khổ sở ra sau, dằn vặt thế nào, anh đều thấy nó xứng đáng. Bạch Nhược Đình mặc dù khó hiểu lắm, nhưng vẫn đón nhận cái ôm chặt này của anh.

Những xiềng xích trói buộc tâm trí và linh hồn của anh hoàn toàn được tháo bỏ. Đầu óc nhẹ nhõm, tinh thần nhẹ nhõm, nhưng sự hoảng sợ trong phút chốc khi nhớ lại đêm mưa ở trên đồi vẫn khiến anh đau nhói. Hốc mắt nóng bừng, Tiêu Tuấn chưa bao giờ thấy mình yếu đuối đến như vậy.

“Anh sao vậy? Mới đi có một lát thôi mà? Nhớ em đến vậy hở?”

Bạch Nhược Đình buông tay ra, lại bắt gặp anh đang khóc. Cô khựng lại, lo lắng hỏi.

“Tiêu Tuấn? Anh… Sao lại khóc vậy?”

Cô đặt tay mình lên mặt anh vuốt ve. Khi được sự dịu dàng này bao trùm, trái tim của anh gần như kiệt sức chẳng muốn gồng gánh nữa. Anh cụp mắt, nức nở như một đứa trẻ.

“Đình Đình! Anh… Anh… Có phải anh rất tệ không? Mấy ngày qua, anh làm em khó chịu lắm phải không?”

Bạch Nhược Đình chớp mắt. Cô không thể tin chỉ vì anh cảm thấy bản thân không tốt, cảm thấy mình đã khiến cô không vui mà lại khóc nhiều như vậy.

“Tiêu Tuấn!”

“Anh xin lỗi! Tha thứ cho anh! Hai ngày qua, với anh mà nói thật sự rất khủng khiếp, rất bất lực. Anh chưa bao giờ rơi vào tình trạng khủng hoảng tinh thần như vậy cả.”

“Em không sao. Em không trách anh đâu mà! Anh đừng như vậy!”

Bạch Nhược Đình nhìn gương mặt khôi ngô vì mình mà rưng rưng nước mắt, trái tim yếu mềm. Cô dang tay ra ôm anh vào lòng một lần nữa, vỗ về, chiều chuộng. Trong lòng không còn phiền lo và gánh nặng, Tiêu Tuấn của bây giờ mới dần nhận ra cô còn quan trọng hơn cả bản thân mình.

Anh một mình hẹn gặp Bạch phu nhân ra quán cà phê, muốn làm rõ mọi chuyện. Đã mấy ngày rồi không gặp, bà cũng rất nôn nóng muốn nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của anh. Thật không ngờ, anh vẫn như vậy, đĩnh đạc, phong độ, chỉ vì trước đó có chút hao gầy mà hơi phờ phạc.

“Cậu muốn gì? Vẫn còn muốn tìm hiểu sự thật sao?”

Bà ung dung ngồi xuống, tháo kính râm ra. Tiêu Tuấn không nói gì, chỉ đẩy một tập tài liệu đến trước mặt khiến bà tò mò.

“Cái gì đây?”

Bạch phu nhân mở ra, sau khi xem xong một lượt thì ánh mắt đã giương cao, kinh ngạc đến độ không thể tin. Thái độ của bà lúc này, hệt như anh lần đầu xem kết quả ở công viên vậy. Bà nhìn anh, ngờ vực hỏi.

“Chuyện này là sao hả?”

Tiêu Tuấn nhìn bà, chậm rãi nói.

“Sao là sao? Lẽ nào kết quả đã rõ như vậy rồi, bà vẫn còn muốn hỏi tôi? Bà đem chuyện tôi và Đình Đình có cùng huyết thống ra đùa giỡn, đẩy tình yêu của tôi và cô ấy xuống vực sâu. Đây là điều mà bà thật sự muốn sao? Và bây giờ, vì không đạt được kết quả mong muốn, nên bà mới có thái độ này?”

Bạch phu nhân lắc đầu như không dám tin.

“Không thể nào! Năm đó khi vừa kết hôn với Bạch lão gia, tôi đã có thai rồi. Đây chính là con của tôi và cha cậu, làm sao có thể sai được chứ hả?”

Tiêu Tuấn hờ hững, bình thản trước sự kích động của bà.

“Tin hay không thì tùy bà. Nhưng chuyện tôi và Đình Đình không có quan hệ huyết thống là thật, mong bà đừng có suy nghĩ sẽ khiến tôi và con gái của mình đau khổ nữa.”

Anh nói rồi đứng dậy, để lại tập tài liệu kết quả xét nghiệm trên bàn mà rời đi. Bạch phu nhân vẫn không tin đây là sự thật, vì vốn dĩ chuyện này đã được bà tính toán rất chu toàn và tỉ mỉ. Bà muốn Tiêu Tuấn dằn vặt vì yêu em gái mình, muốn Tiêu phu nhân sống dở chết dở vì chứng kiến mối lương duyên oan nghiệt. Vậy mà bây giờ, kết quả xét nghiệm ADN như một cơn ác mộng thức tỉnh bà.

Chuyện bà mang thai rồi mới kết hôn với Bạch lão gia là thật, nhưng chuyện Bạch Nhược Đình không cùng huyết thống với Tiêu Tuấn cũng là thật. Làm sao có thể?

Bạch phu nhân như phát điên lên mà rời khỏi quán cà phê, lên xe khởi động máy. Bà nhìn chằm chằm về phía bóng lưng của anh đang đi trên vỉa hè chuẩn bị sang bên kia đường. Một suy nghĩ tàn nhẫn hiện lên, khiến Bạch phu nhân không thể khống chế được mình.

Bà đột nhiên lái xe tiến đến, rồi dần dần tăng tốc độ đi về phía của Tiêu Tuấn đang di chuyển.

Rầm.

Tiếng phanh xe chói tai vang lên, Bạch phu nhân dừng lại thở dốc, gương mặt trắng bệch. Một người đàn ông vừa bị xe tông từ phía sau với vận tốc cực mạnh, văng ra giữa đường. Toàn thân anh đầy máu, nhanh chóng rơi vào trạng thái bất tỉnh. Người xung quanh nhìn thấy nhanh chóng vây quanh, còn Bạch phu nhân nhân cơ hội đó mà loạng choạng xuống xe rời khỏi hiện trường.

Một người đi đường tìm được chứng minh thư của người bị tai nạn, sau đó nhanh chóng gọi cho xe cứu thương.

“Người bị tai nạn tên là Tiêu Tuấn! Gọi điện cho xe cứu thương mau!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK