Bạch Nhược Đình nhìn anh bằng ánh mắt bất lực, cô cũng không biết nên nói thế nào với con người này.
"Vậy ra chỉ vì tôi nói mấy lời như thế, mà anh phóng xe như bay trên đường bất chấp nguy hiểm ư? Sao anh lại có thể ấu trĩ như vậy chứ?"
Tiêu Tuấn chống tay xuống giường để ngồi dậy, máu từ ống kim lại chảy ngược lên nhiều hơn một chút. Ánh mắt của Bạch Nhược Đình lướt qua cho chút kinh ngạc. Anh thật sự chán sống rồi, chuyện gì cũng có thể làm được.
"Khiến một cơ ngơi đồ sộ sụp đổ hoàn toàn chỉ trong vòng nửa tiếng tôi còn có thể làm. Em nghĩ những chuyện như vậy với tôi quan trọng ư?"
Bạch Nhược Đình chỉ dán mắt nhìn xuống cánh tay bị máu chảy ngược của anh. Cô theo một phản xạ tự nhiên mà não không hề báo trước, bước đến cầm tay anh lên.
"Anh im lặng một chút đi! Đừng có cử động!"
Bàn tay của Tiêu Tuấn thon dài, những đường gân nổi lên vừa có nét gì đó mạnh mẽ mà cũng thật xanh xao.
"Có phải anh thấy mình dư máu rồi không? Để tôi gọi Lục Lâm!"
Bạch Nhược Đình vừa quay đi, anh đã nhìn theo bóng lưng của cô, trầm giọng nói.
"Nếu như cảm thấy bản thân không cam tâm tình nguyện, thì đừng gượng ép."
Cô bước vội về phía cửa, mở ra bảo Lục Lâm gọi bác sĩ đến xem tình hình của Tiêu Tuấn. Lúc ông ấy đi vào nhìn thấy ống kim bị máu chảy ngược lên, đã có ý muốn nhắc nhở anh. Nhưng anh không những xem như không nghe, còn có vẻ cứng đầu không chịu hợp tác. Bạch Nhược Đình đứng ở đó nhìn chỉ biết thở dài, vì anh vừa ấu trĩ lại còn như một đứa trẻ lớn xác.
Sau khi thay ống kim khác, bác sĩ dặn dò cô đừng để chuyện này xảy ra lần nào nữa, vì mũi kim chỉ cần lệch vào mạch máu thì sẽ rất nguy hiểm.
"Tôi biết rồi! Cảm ơn bác sĩ!"
Bạch Nhược Đình nhìn bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, sau đó đi đến đầu tủ nhỏ, mở túi trái cây ra rồi lấy dao gọt. Hai người ở trong phòng im lặng, không ai nói gì tới ai. Ngoài mặt cô không thèm nói tới anh, nhưng trước mắt thì lại đang bày trái cây ra đĩa, còn pha thêm một ly sữa nóng.
Tiêu Tuấn ngồi nhìn cô mang đĩa trái cây qua đặt ở gần bàn, rồi lại quay đi nơi khác vờ như không thấy. Cô thở dài với thái độ của anh, hỏi.
"Sao không ăn đi?"
"Không ăn."
"Không ăn? Anh đang chống đối người chăm sóc mình đấy à?"
Bạch Nhược Đình tỏ ra khó chịu hỏi. Cô đã gọt sẵn trái cây dâng lên tới tay rồi, vậy mà Tiêu Tuấn một cái nhìn tới cũng không. Anh quay người nhìn ra cửa sổ, bên ngoài bụi tuyết theo gió rơi lã chã.
"Em có chăm sóc tôi ư?"
"Tôi gọt trái cây còn pha sữa cho anh nữa đấy! Anh có thể biết ơn một chút không?"
Cô vừa nói vừa cầm đĩa trái cây lên đưa ngang mặt anh. Tính khí của cô rất khó khăn, vậy nên còn chưa chu đáo, ân cần được bao lâu thì đã bỏ cuộc. Đặt đĩa trái cây xuống, Bạch Nhược Đình tự cầm lên một miếng táo rồi cho vào miệng cắn giòn tan.
"Không ăn thì tôi ăn! Anh nghĩ tôi sẽ năn nỉ anh à?"
Tiêu Tuấn nhìn cô, đưa tay ra giật lấy miếng táo đã cắn dở rồi cho vào miệng mình ăn bằng hết. Cô há miệng ra, ngơ ngác.
"Gì vậy? Miếng nguyên vẹn thì anh lại không ăn, miếng tôi đã cắn rồi thì anh lại ăn? Sao anh lại kì quặc như vậy?"
"Tôi làm vậy đều có nguyên do."
Bạch Nhược Đình lườm lườm.
"Nguyên do gì?"
"Hôn em gián tiếp."
Cô "xùy" một tiếng, cảm thấy anh đúng thật là cực kì ấu trĩ, còn hơn cả trẻ con nữa. Có điều mấy câu nói này, nghe lại thấy có chút buồn cười. Cũng không rõ khi nào thì anh sẽ là một Tiêu Tuấn lạnh lùng, cao ngạo, một ngày nói chuyện chưa tới 10 câu. Còn khi nào thì anh sẽ giống như bây giờ, một người đàn ông có tâm hồn trẻ thơ không biết nói lí lẽ.
Nhìn sang, vô tình bắt gặp cô đang cười, nụ cười này khiến anh ngờ vực nhận ra, dường như cô cười là vì mình.
Tiêu Tuấn ngã đầu ra tựa vào thành giường, sau đó ngẫm nghĩ một lúc mới nói.
"Nếu như lúc đó xe vừa chạy đến đúng lúc núi tuyết lở xuống, không biết bây giờ sẽ như thế nào?"
Bạch Nhược Đình nhìn anh, lúc này cô mới chợt nghĩ đến chuyện đó, chính là chuyện mà anh vừa nói. Tại sao phải đến lúc anh hỏi ra cô mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề? Là bản tính của cô xưa nay vốn dĩ vô tâm, vô tình. Hay là vì cô chưa từng xem anh và cuộc hôn nhân hợp đồng đó quan trọng?
Nghĩ lại những chuyện mà Tiêu Tuấn đã làm vì cô, để anh bị lạnh nhạt như vậy quả thật không đáng.
"Anh đừng nói xằng nói bậy! Nếu để mẹ anh nghe được những lời này thì nghĩ như nào đây?"
"Còn em?"
Anh nhìn cô, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
"Em nghĩ như nào?"
Cô thoáng chốc bị câu hỏi này làm cho rơi vào thế bí. Cô nghĩ như nào? Là cảm xúc của cô sẽ ra sao khi biết tin anh gặp tai nạn?
Lúc nằm ở trong phòng, nhìn thấy Bạch phu nhân đột ngột mở cửa đi vào kéo tay cô, cô đã nhận ra được có chuyện gì đó không ổn. Cho đến khi bà thông báo rằng Tiêu Tuấn lái xe tông vào vách núi bị tai nạn hôn mê, cô mới như bừng tỉnh. Cảm giác đó rất khó tả. Là kinh ngạc, là bàng hoàng, là ngơ ngác. Giống như cô không thể tin, những gì mà mẹ mình vừa nói là sự thật.
Cô hiểu mẹ của cô hơn ai hết. Bạch phu nhân từ xưa đến giờ chỉ tin tưởng một người đàn ông duy nhất là cha của cô. Nhưng từ khi gặp Tiêu Tuấn, nhìn thấy cách mà anh đi bên cạnh cô, bà lại tin rằng anh là người có thể mang lại hạnh phúc cho cô suốt đời. Vậy nên, bà mới luôn đứng ra bênh vực anh như thế, cũng chưa từng có ý nghĩ gì đó khác đi với anh.
Trước lúc ra khỏi phòng để đến bệnh viện thăm anh, Bạch phu nhân đã nói một câu. Mà câu nói này, Bạch Nhược Đình nghĩ mãi vẫn chưa thể hiểu được chính bản thân mình.
"Nếu như con cảm thấy, bản thân sẽ không hối hận khi quyết định không đến gặp nó, thì mẹ không ép."
...
"Vậy ra chỉ vì tôi nói mấy lời như thế, mà anh phóng xe như bay trên đường bất chấp nguy hiểm ư? Sao anh lại có thể ấu trĩ như vậy chứ?"
Tiêu Tuấn chống tay xuống giường để ngồi dậy, máu từ ống kim lại chảy ngược lên nhiều hơn một chút. Ánh mắt của Bạch Nhược Đình lướt qua cho chút kinh ngạc. Anh thật sự chán sống rồi, chuyện gì cũng có thể làm được.
"Khiến một cơ ngơi đồ sộ sụp đổ hoàn toàn chỉ trong vòng nửa tiếng tôi còn có thể làm. Em nghĩ những chuyện như vậy với tôi quan trọng ư?"
Bạch Nhược Đình chỉ dán mắt nhìn xuống cánh tay bị máu chảy ngược của anh. Cô theo một phản xạ tự nhiên mà não không hề báo trước, bước đến cầm tay anh lên.
"Anh im lặng một chút đi! Đừng có cử động!"
Bàn tay của Tiêu Tuấn thon dài, những đường gân nổi lên vừa có nét gì đó mạnh mẽ mà cũng thật xanh xao.
"Có phải anh thấy mình dư máu rồi không? Để tôi gọi Lục Lâm!"
Bạch Nhược Đình vừa quay đi, anh đã nhìn theo bóng lưng của cô, trầm giọng nói.
"Nếu như cảm thấy bản thân không cam tâm tình nguyện, thì đừng gượng ép."
Cô bước vội về phía cửa, mở ra bảo Lục Lâm gọi bác sĩ đến xem tình hình của Tiêu Tuấn. Lúc ông ấy đi vào nhìn thấy ống kim bị máu chảy ngược lên, đã có ý muốn nhắc nhở anh. Nhưng anh không những xem như không nghe, còn có vẻ cứng đầu không chịu hợp tác. Bạch Nhược Đình đứng ở đó nhìn chỉ biết thở dài, vì anh vừa ấu trĩ lại còn như một đứa trẻ lớn xác.
Sau khi thay ống kim khác, bác sĩ dặn dò cô đừng để chuyện này xảy ra lần nào nữa, vì mũi kim chỉ cần lệch vào mạch máu thì sẽ rất nguy hiểm.
"Tôi biết rồi! Cảm ơn bác sĩ!"
Bạch Nhược Đình nhìn bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, sau đó đi đến đầu tủ nhỏ, mở túi trái cây ra rồi lấy dao gọt. Hai người ở trong phòng im lặng, không ai nói gì tới ai. Ngoài mặt cô không thèm nói tới anh, nhưng trước mắt thì lại đang bày trái cây ra đĩa, còn pha thêm một ly sữa nóng.
Tiêu Tuấn ngồi nhìn cô mang đĩa trái cây qua đặt ở gần bàn, rồi lại quay đi nơi khác vờ như không thấy. Cô thở dài với thái độ của anh, hỏi.
"Sao không ăn đi?"
"Không ăn."
"Không ăn? Anh đang chống đối người chăm sóc mình đấy à?"
Bạch Nhược Đình tỏ ra khó chịu hỏi. Cô đã gọt sẵn trái cây dâng lên tới tay rồi, vậy mà Tiêu Tuấn một cái nhìn tới cũng không. Anh quay người nhìn ra cửa sổ, bên ngoài bụi tuyết theo gió rơi lã chã.
"Em có chăm sóc tôi ư?"
"Tôi gọt trái cây còn pha sữa cho anh nữa đấy! Anh có thể biết ơn một chút không?"
Cô vừa nói vừa cầm đĩa trái cây lên đưa ngang mặt anh. Tính khí của cô rất khó khăn, vậy nên còn chưa chu đáo, ân cần được bao lâu thì đã bỏ cuộc. Đặt đĩa trái cây xuống, Bạch Nhược Đình tự cầm lên một miếng táo rồi cho vào miệng cắn giòn tan.
"Không ăn thì tôi ăn! Anh nghĩ tôi sẽ năn nỉ anh à?"
Tiêu Tuấn nhìn cô, đưa tay ra giật lấy miếng táo đã cắn dở rồi cho vào miệng mình ăn bằng hết. Cô há miệng ra, ngơ ngác.
"Gì vậy? Miếng nguyên vẹn thì anh lại không ăn, miếng tôi đã cắn rồi thì anh lại ăn? Sao anh lại kì quặc như vậy?"
"Tôi làm vậy đều có nguyên do."
Bạch Nhược Đình lườm lườm.
"Nguyên do gì?"
"Hôn em gián tiếp."
Cô "xùy" một tiếng, cảm thấy anh đúng thật là cực kì ấu trĩ, còn hơn cả trẻ con nữa. Có điều mấy câu nói này, nghe lại thấy có chút buồn cười. Cũng không rõ khi nào thì anh sẽ là một Tiêu Tuấn lạnh lùng, cao ngạo, một ngày nói chuyện chưa tới 10 câu. Còn khi nào thì anh sẽ giống như bây giờ, một người đàn ông có tâm hồn trẻ thơ không biết nói lí lẽ.
Nhìn sang, vô tình bắt gặp cô đang cười, nụ cười này khiến anh ngờ vực nhận ra, dường như cô cười là vì mình.
Tiêu Tuấn ngã đầu ra tựa vào thành giường, sau đó ngẫm nghĩ một lúc mới nói.
"Nếu như lúc đó xe vừa chạy đến đúng lúc núi tuyết lở xuống, không biết bây giờ sẽ như thế nào?"
Bạch Nhược Đình nhìn anh, lúc này cô mới chợt nghĩ đến chuyện đó, chính là chuyện mà anh vừa nói. Tại sao phải đến lúc anh hỏi ra cô mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề? Là bản tính của cô xưa nay vốn dĩ vô tâm, vô tình. Hay là vì cô chưa từng xem anh và cuộc hôn nhân hợp đồng đó quan trọng?
Nghĩ lại những chuyện mà Tiêu Tuấn đã làm vì cô, để anh bị lạnh nhạt như vậy quả thật không đáng.
"Anh đừng nói xằng nói bậy! Nếu để mẹ anh nghe được những lời này thì nghĩ như nào đây?"
"Còn em?"
Anh nhìn cô, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
"Em nghĩ như nào?"
Cô thoáng chốc bị câu hỏi này làm cho rơi vào thế bí. Cô nghĩ như nào? Là cảm xúc của cô sẽ ra sao khi biết tin anh gặp tai nạn?
Lúc nằm ở trong phòng, nhìn thấy Bạch phu nhân đột ngột mở cửa đi vào kéo tay cô, cô đã nhận ra được có chuyện gì đó không ổn. Cho đến khi bà thông báo rằng Tiêu Tuấn lái xe tông vào vách núi bị tai nạn hôn mê, cô mới như bừng tỉnh. Cảm giác đó rất khó tả. Là kinh ngạc, là bàng hoàng, là ngơ ngác. Giống như cô không thể tin, những gì mà mẹ mình vừa nói là sự thật.
Cô hiểu mẹ của cô hơn ai hết. Bạch phu nhân từ xưa đến giờ chỉ tin tưởng một người đàn ông duy nhất là cha của cô. Nhưng từ khi gặp Tiêu Tuấn, nhìn thấy cách mà anh đi bên cạnh cô, bà lại tin rằng anh là người có thể mang lại hạnh phúc cho cô suốt đời. Vậy nên, bà mới luôn đứng ra bênh vực anh như thế, cũng chưa từng có ý nghĩ gì đó khác đi với anh.
Trước lúc ra khỏi phòng để đến bệnh viện thăm anh, Bạch phu nhân đã nói một câu. Mà câu nói này, Bạch Nhược Đình nghĩ mãi vẫn chưa thể hiểu được chính bản thân mình.
"Nếu như con cảm thấy, bản thân sẽ không hối hận khi quyết định không đến gặp nó, thì mẹ không ép."
...